Chương 36: Hoang mạc khảm bố lạp – ái muội – có ai từng hôn cậu chưa?

Mạc Hàm chơi hình thức ác mộng chủ yếu là vì muốn kiểm nghiệm phó bản có bug hay không, thế nên lần này anh cũng không chọn phó bản tang thi vây thành đã qua ải mà là phó bản hoang mạc.

Cảnh tượng ở hoang mạc Khảm Bố Lạp sáng sủa hơn thành thị tận thế rất nhiều, người chơi được truyền tống tới sa mạc mênh mông vô bờ, phía chân trời là ánh chiều tà, những tia sáng vàng rực chiếu sáng cả hoang mạc, làm bụi cát tựa hồ cũng biến thành những hạt vàng li ti, cảm xúc được thiết kế vô cùng chân thật, dưới chân thậm chí có thể cảm nhận được độ mềm mại của những hạt cát.

Trung ương sa mạc là di tích được lưu lại của nhân loại cổ xưa, bởi vì niên đại lâu đời nên vách tường được xây dựng từ bùn đất đã bị tán phá nặng nề. Một trận cuồng phong thổi qua, bốc lên những luồng bụi cát mù mịt, khu di tích lập tức bị cát vàng đầy trời bao phủ, thẳng đến khi gió ngừng mới một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn sa mạc mênh mông vô bờ, Y Mạn nhảy tới bên cạnh Mạc Hàm kích động khoa tay múa chân: "Cảnh sắc cũng chân thật quá đi! Tôi chưa bao giờ thấy qua sa mạc đồ sộ như vậy a!"

Mạc Hàm mỉm cười: "Cảnh sắc trong trò chơi này được tạo hình theo cảnh thật, nhóm chế tác đã tới sa mạc để lấy cảnh nên thoạt nhìn rất chân thật."

Y Mạn tấm tắc cảm thán, quay đầu nói: "Đúng rồi Mạc Hàm, trước đó tôi có xem hướng dẫn, trên diễn đàn nói trong mỗi phó bản sẽ có các loại sinh vật bất đồng, tỷ như tang thi vây thành là tang thi, rừng rậm thần bí là quái thú thực vật, kia sa mạc là gì nhỉ?"

Khác với Lộ Đức Duy Hi chỉ nói một câu "tôi với anh rất thân sao" đáp lại, Mạc Hàm khá kiên nhẫn giải thích: "Trong phó bản sa mạc sẽ xuất hiện rắn đuôi chuông, thằn lằn bò sát, còn có chim ưng có thể bay lượn trên bầu trời cùng công kích người chơi. Dưới chân lẫn trên đầu đều phải chú ý, không đơn giản như hình thức tận thế."

Y Mạn hưng phấn chà chà tay: "Lần đầu tiên tôi chơi trò chơi mạo hiểm toàn tức này a, tôi có thể giúp mọi người làm gì?"

Lạc Phi thầm nghĩ, anh ngậm chặt miệng lại chính là giúp đỡ lớn nhất.

Bất quá Mạc Hàm vẫn săn sóc sắp xếp nhiệm vụ: "Cậu đi sát bên cạnh tôi, trước tiên chúng ta sẽ tới tòa phế tích kia tìm kiếm vũ khí."

Thấy Mạc Hàm cùng Y Mạn đứng quá gần, Lạc Phi lập tức đi qua, lặng lẽ ngăn cách Y Mạn qua một bên.

Y Mạn quay đầu nhìn qua Lạc Phi, tò mò hỏi: "Gương mặt của cậu là mặt hệ thống đúng không? Lúc tạo nhân vật tôi có thấy qua gương mặt này, âm thanh cũng là âm thanh hệ thống."

Lạc Phi thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Y Mạn cười: "Nói thật, vừa nãy lúc thấy cậu, tôi cứ tưởng cậu là NPC."

Lạc Phi: "… … …"

Anh mới là NPC ấy, gương mặt hệ thống của tôi rõ ràng cũng rất tuấn tú.

Lạc Phi mặc kệ Y Mạn, lấn đối phương qua bên cạnh, sau đó cùng Mạc Hàm sóng vai đi tới trước, vừa đi vừa đề nghị: "Diện tích phế tích không lớn, cho dù chúng ta tăng tốc hành động, sáu người đi chung với nhau cho dù tìm được trang bị cũng rất khó phân phối, không bằng chia ra hành động như lần trước, trong thời gian ngắn nhất tìm được nhiều trang bị nhất."

Mạc Hàm quay đầu nhìn Lạc Phi: "Cậu muốn chia tổ thế nào?"

Lạc Phi mỉm cười: "Em và đội trưởng một tổ, ba người kia một tổ."

Huấn luyện cả ngày làm cơ thể mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt, thời gian buổi tối, Lạc Phi chỉ muốn được ở riêng với Mạc Hàm.

Mạc Hàm cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này có lý, vì thế gật đầu: "Được rồi, chúng ta phân ra làm việc, tìm được vũ khí thì nhanh chóng hội hợp."

Tuy Y Mạn rất muốn chung tổ với Mạc Hàm nhưng thân là người mới vừa gia nhập tổ đội, anh chỉ có thể nghe theo lệnh đội trưởng.

Sắc mặt Thợ Săn Lộ Đức Duy Hi thực lãnh đạm, nghe vậy liền nói: "Hai người đuổi kịp tôi."

Hiển nhiên là sau khi nghe Mạc Hàm phân tổ liền bảo Phất Lan Khắc cùng Y Mạn hành động với mình.

Phất Lan Khắc từng kiến thức trình độ bắn tỉa của Thợ Săn, trong lòng rất bội phục, tự nhiên không nói hai lời lập tức đuổi theo. Thế nhưng trong lòng Y Mạn thì có chút khó chịu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Y Mạn từ nhỏ đến lớn đã đùa giỡn rất nhiều alpha, người da mặt mỏng bị anh đùa vài câu sẽ mặt đỏ tai hồng bỏ chạy, người mặt dày sẽ đáp lại qua lại vài câu liền xem anh là bạn tốt, thế nhưng tên Thợ Săn này lại lạnh lùng nhìn anh nói "tôi và anh rất thân sao?".

Chưa có người nào dám làm anh nghẹn họng như vậy.

Y Mạn không cao hứng trừng mắt nhìn theo bóng lưng đối phương.

Kết quả đối phương căn bản không hề để ý tới anh mà đi thẳng trới trước hơn mười thước, hoàn toàn xem anh như không hề tồn tại. Y Mạn tức tới giơ chân: "Tên Thợ Săn kia, cậu không chờ tôi sao?"

Phía trước nổi lên một trận cuồng phong, âm thanh lạnh lùng của nam nhân theo cơn gió truyền tới: "Tôi đã nói đuổi kịp, anh có chân, không biết nhanh chân đuổi kịp à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!