Sau khi logout khỏi trò chơi, lập tức gửi tin cho Phất Lan Khắc: "Tối nay cùng ăn bữa cơm đi, gọi Khải Tư Lâm tới luôn, tôi mời."
Từ khi học kỳ khai giảng đến nay, Phất Lan Khắc vẫn chưa gặp Mạc Hàm, nhận được tin liền vui vẻ đồng ý, chủ động hẹn thời gian và địa điểm với Mạc Hàm.
Ở đại học Hách Nhĩ Mạn, ngoại trừ căn tin lớn có đủ các món ăn phong phú còn có vài nhà ăn nhỏ có thể tự gọi món, Phất Lan Khắc cùng Mạc Hàm hẹn ở một nhà ăn có tính kín đáo cao, đặt một gian phòng riêng, gọi cả Khải Tư Lâm tới.
Sáu giờ chiều, Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm cùng tới nhà ăn.
Mạc Hàm sớm đã chọn món ngồi chờ trong phòng, thấy hai người tới liền mỉm cười: "Học trưởng, học tỷ, đã lâu không gặp."
Phất Lan Khắc đi qua ôm Mạc Hàm một chút, quan tâm hỏi: "Gần nhất cậu đang bận bịu gì vậy?"
"Tôi chuẩn bị tham gia biện luận tốt nghiệp sớm, gần nhất đang tra tư liệu để viết luận văn."
Chương trình học ở đại học Hách Nhĩ Mạn áp lực rất lớn, đặc biệt là hệ khoa học máy tính, học viên chưa thể tốt nghiệp đâu đâu cũng có, thế nhưng dạng học thần hiếm thấy như Mạc Hàm, mới năm hai đã hoàn thành toàn bộ các môn, khai giảng năm ba liền chuẩn bị biện hộ tốt nghiệp, tương đương tốt nghiệp sớm hơn học viên khác một năm rưỡi, trong lịch sự hơn hai mươi năm từ khi xây dựng của đại học Hách Nhĩ Mạn chính là có một không hai.
Phất Lan Khắc là học trưởng trực hệ của Mạc Hàm, trong lòng cũng rất bội phục vị học đệ này, nghe đến đó liền không khỏi bật ngón cái: "Cậu vào trường muộn hơn anh hai năm cư nhiên lại tốt nghiệp sớm hơn, đúng là đáng sợ!"
Khải Tư Lâm ở bên cạnh chen vào: "Mạc Hàm thông minh hơn anh, anh suýt chút nữa đã bị rớt môn trong khi người ta được trọn điểm kìa."
Phất Lan Khắc quay qua nhìn bạn gái: "Em phải để bạn trai mình có chút mặt mũi chứ?"
Khải Tư Lâm liếc mắt: "Trước mặt Mạc Hàm mà anh đòi mặt mũi à? Làm học trưởng lúc thi cử chạy tới tìm học đệ hỏi bài sao không sợ mất mặt."
Phất Lan Khắc mặt dày nói: "Thì có sao đâu? Phần thi học kỳ này của tụi anh Mạc Hàm đã thi qua rồi a!"
Thấy hai người đấu võ mồm như thường ngày, Mạc Hàm không khỏi mỉm cười.
Phất Lan Khắc là chủ tịch hội học sinh hệ máy tính, sau khi nghe danh tiếng Mạc Hàm liền chủ động mời cậu gia nhập hội học sinh, khi đó Mạc Hàm đã khéo léo từ chối, bất quá thường xuyên qua lại liền trở thành bằng hữu. Vị học trưởng này tính cách sáng sủa, ở trường vẫn luôn chiếu cố Mạc Hàm, cô bạn gái Khải Tư Lâm của anh cũng khá thoải mái, mỗi lần ở chung một chỗ với bọn họ đều cảm thấy tâm tình đặc biệt thoải mái.
Khải Tư Lâm cùng bạn trai đấu võ mồm xong liền quay qua nhìn Mạc Hàm hỏi: "Luận văn của cậu chuẩn bị thế nào rồi? Khi nào biện hộ, tôi nhất định phải tới dự thính a."
"Luận văn đã viết xong rồi, đã nộp cho giáo sư Bác Nhĩ Đặc sơ thẩm. Nếu được ông ấy thông qua thì có thể nộp cho ủy ban biện hộ, nhanh nhất cũng phải tới tháng tư năm nay."
Nhắc tới luận văn tốt nghiệp Phất Lan Khắc cũng thực đau đầu, nhu nhu mi tâm nói: "Cậu viết luận văn cũng thoải mái cứ như viết trình tự ấy, anh nghĩ tới thôi cũng đã đau đầu, không biết đến khi đó phải làm sao nữa."
"Nếu học trưởng gặp khó khăn thì có thể tìm tôi."
Trong lòng Phất Lan Khắc thực ấm áp, cười cười vỗ vai Mạc Hàm: "Kỳ thực cậu cũng rất quan tâm người khác a! Trong trường có đủ tin đồn về cậu, nói cậu là người lạnh lùng cao ngạo, bất cận nhân tình, luôn thờ ơ với sự theo đuổi của đám học đệ học muội, quả thực cứ như một động vật máu lạnh… Tôi thấy đám người kia mù mắt cả rồi, căn bản không hiểu gì về cậu."
Mạc Hàm bình tĩnh nói: "Người khác nghĩ thế nào tôi không để tâm." Bưng tách cà phê lên uống một ngụm, nói sang chuyện khác: "Học trưởng, gần nhất thử nghiệm Quy Luật Rừng Rậm có phát hiện bug nào không?"
Phất Lan Khắc cẩn thận nghĩ: "Tạm thời vẫn chưa phát hiện bug nào nghiêm trọng, hệ thống trò chơi này được thiết kế rất lớn, người chơi có thể di chuyển tới mọi ngóc ngách, cảm ứng hình ảnh cùng cảm xúc chiến đấu đều rất chân thật. Anh với Khải Tư lâm đã đi thử hết toàn phó bản ở hình thức khó. Bất quá ác mộng thì hôm nay là lần đầu tiên qua ải, những phó bản khác vẫn cần tiếp tục thử nghiệm."
Mạc Hàm gật đầu, giả vờ lơ đãng hỏi: "F Tiên Sinh kia, anh làm thế nào quen được?"
"Tuần trước cậu ta từ bảng xếp hạng tìm được đội chúng ta, nói muốn cùng chúng ta chơi phó bản hình thức khó, anh liền thêm cậu ta vào đội thử trình độ xem thế nào. Cậu ta thực sự rất lợi hại, hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy, kỹ thuật chiến đấu nhất lưu, ngay cả trình độ bắn súng cũng đặc biệt chuẩn xác."
Hương vị cà phê trong miệng thực đắng, Mạc Hàm khẽ nhíu mày, lấy một viên đường bỏ vào tách, cầm thìa khuấy đều, vừa khuấy vừa hỏi: "Thế lai lịch thật sự của cậu ta thì sao, học trưởng biết không?"
"Khi ấy anh cũng rất tò mò, có hỏi cậu ấy học bắn súng từ đâu. Cậu ta nói cha mình là quân nhân đế quốc, từ nhỏ đã được huấn luyện bắn súng, hơn nữa đã học hơn mười năm nên mới chuẩn xác được như vậy. Cụ thể ra sao thì anh cũng không hỏi quá nhiều, cảm thấy hỏi tỉ mỉ quá có chút không tôn trọng đối phương."
Nghi hoặc trong lòng Mạc Hàm cuối cùng cũng được giải thích. Đứa nhỏ sinh ra trong gia đình quân nhân quả thật được bồi dưỡng từ rất sớm, với sự bình tĩnh, khả năng bắn súng chuẩn xác của F Tiên Sinh, nếu là con của một vị tướng quân nào đó thì rất hợp lý.
Mạc Hàm cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ đó thật sự là một vị cao thủ Phất Lan Khắc vô tình gặp gỡ trong trò chơi mà thôi.
Ba người vui vẻ trò chuyện về trò chơi, học tập, dùng xong cơm tối liền rời đi.
Trùng hợp là Mạc Hàm vừa mới bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!