Chương 15: [Lễ Giáng Sinh] Từ khi Mạc Hàm xuất hiện, trong mắt Lạc Phi không còn chứa được ai khác

Những ngày kế tiếp Lạc Phi vẫn theo anh họ Ai Mễ Nhĩ dạo chơi khắp chòm sao Thiên Cầm, có được một kì nghỉ nhàn nhã thoải mái hiếm có.

Chỉ có một điều đáng tiếc là cậu không gặp thêm Mạc Hàm lần nào nữa.

Lạc Phi cũng không rõ chính mình vì sao lại cảm thấy nuối tiếc, kì thật cậu rất thích phối hợp với Trọng Minh diễn trò trước mặt Mạc Hàm.

Không thấy được Mạc Hàm, tựa hồ thiếu chút hứng thú?

Đảo mắt một cái đã là ngày hai mươi lăm tháng mười hai.

Lễ giáng sinh là một ngày lễ được dân chúng đế quốc khá coi trọng, phần lớn các công ty đều cho nghỉ phép, các cửa hàng trên mạng cũng tổ chức không ít hoạt động, công chúa Tây Nhã thực thích thú đặt mua một cây thông giáng sinh thật to.

Cây thông cao tới ba mét, lúc nó được người máy vận chuyển đưa tới cửa, Lạc Phi nhìn mà sợ ngây người.

Cũng may mà phòng khách biệt thự cao hơn ba mét, nếu không cây thông này căn bản không thể nhét vào được.

Công chúa Tây Nhã cười tủm tỉm bảo người hầu chuyển cây thông vào trong biệt thự, nàng ngồi bên cạnh lôi ra một đống vớ đỏ, không ngừng nhét quà vào trong vớ: "Hàng năm vào dịp này cô luôn mua cây thông đặt trong nhà rồi treo quà lên, xin chút may mắn cộng thêm tăng không khí lễ hội trong nhà."

Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ nhận mệnh cùng bà treo quà— là chocolate, kẹo bánh linh tinh, còn có vài tờ giấy chúc mừng.

Quả thật có chút ngây thơ.

Thế nhưng công chúa Tây Nhã "vẫn chưa mất đi tính trẻ con", thân là bậc con cháu Ai Mễ Nhĩ cùng Lạc Phi chỉ đành phối hợp.

Tầm năm giờ cây thông noen cuối cùng cũng trang trí xong, Ai Mễ Nhĩ lái xe huyền phù tới trạm không gian đón cha, Lạc Phi ở lại nhà hỗ trợ.

Công chúa Tây Nhã tự vào bếp chuẩn bị cơm tối, Lạc Phi cũng thực chủ động đi theo hỗ trợ.

Tây Nhã kinh nhạc quay qua nhìn Lạc Phi: "Con là hoàng tử mà lại chui vào bếp nấu cơm à?"

Lạc Phi cười nói: "Hoàng tử thì không được vào bếp sao? Phụ vương cũng không đặt ra quy củ này a. Hơn nữa cơm người máy làm tuy không khó ăn nhưng dù sao cũng không ngon như mình tự làm. Tay nghề của cô tốt như vậy, con muốn học a."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của đứa cháu, Tây Nhã không khỏi cười khẽ: "Tính cách của con ôn nhu hơn phụ vương con rất nhiều, so với vị ba ba omega kia của con thì lại càng khỏi bàn cãi."

Lạc Phi nhịn không được bật cười: "Ba ba con căn bản không dính líu gì tới từ "ôn nhu" đi? Ông ấy không đánh người đã là may lắm rồi."

Nhớ tới tiểu quái thú Lâm Viễn khi trẻ tuổi từng đập bẹp nhóm alpha ở học viện, Tây Nhã cũng buồn cười.

Bị ba ba bạo lực đánh từ nhỏ đến lớn, cũng khó trách tính tình Lạc Phi tốt như vậy.

Một lát sau, bà quan tâm hỏi: "Đúng rồi, vương thất có quy chế hoàng tử phải đính hôn vào lễ thành nhân mười tám tuổi, phụ vương có nói gì về hôn sự của con không?"

"Phụ vương đã đáp ứng con sẽ hủy bỏ quy chế này. Kỳ thật năm đó lúc thành nhân phụ vương cũng không đính hôn, quy chế truyền thừa mấy trăm năm kia sớm chỉ còn là danh nghĩa. Hiện giờ là thời đại hôn nhân tự do, quy chế chọn lựa gien xứng đôi để kết hôn cũng không còn thích hợp. Vương tử phi của con, con muốn tự mình tìm kiếm."

Tây Nhã tò mò: "Kia con thích dạng omega thế nào?"

Lạc Phi cẩn thận suy nghĩ: "Cũng không nhất định phải là omega. Con cảm thấy hai người ở cùng một chỗ, mấu chốt nhất là tâm ý phải tương thông, những nhân tố gien hay gia thế này nọ căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của con. Con chọn vương tử phi chỉ có một điều kiện thôi— con thích người đó, mà người đó cũng thích con."

Mình thích đối phương, đối phương cũng thích mình?

Điều kiện kén vợ của đại hoàng tử đơn giản tới mức làm người ta không thể tin được. Thế nhưng người có thể đáp ứng điều kiện này lại không dễ tìm như vậy.

Tây Nhã tán thưởng gật đầu: "Có thể gặp được bầu bạn như vậy rất khó, ngàn vàng khó mua được chân tâm."

"Con cũng hiểu được, tình cảm quan trọng hơn bất kì thứ gì. Chỉ cần là người con thích, mặc kệ đối phương là ai, con cũng sẽ cố gắng theo đuổi. Hơn nữa suy nghĩ của phụ vương vốn rất thoáng, con nghĩ người sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con."

Hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm, trước kia Lạc Phi chưa từng làm bếp, có thể nói là dốt đặc cán mai, thế nhưng năng lực học tập của cậu rất mạnh, Tây Nhã chỉ mới làm mẫu hai lần, Lạc Phi đã biết cách xào thức ăn, hương vị cũng không tệ lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!