Chương 18: Còn chuyện gì đáng sợ hơn?

Chỉ là Bạch Kỷ còn chưa kịp nói xong đã bị ba mình cắt ngang. Giọng điệu của ông còn khiến cậu giật mình, hai cái tai nhỏ đều có chút rung động rung động. Nhưng so với cậu, ba cậu bên kia còn kinh hãi hơn cậu nữa. Cái đuôi ở nơi cậu nhìn không nhìn thấy còn xù hết lông lên... Dù nó không có lông.

"Ta không nghe nhầm đúng không bảo bối?"

Kỷ Chiêu lúc này khó được nghiêm túc lên, trên người đều bớt đi chút trẻ con không hợp với tuổi, đã muốn có phong thái của một người ba rồi. Nhưng ông như vậy lại khiến Bạch Kỷ căng thẳng, lưng đều bất giác đứng lên, cẩn thận đáp: "Đúng vậy ba, anh ấy là một sói loại."

"Bảo bối à…"

Ba Kỷ vừa mới duy trì được vài giây uy nghiêm ở bên kia bỗng nhiên đổi giọng khiến tim gan của Bạch Kỷ cũng run lên, theo bản năng ngoan ngoãn đáp "dạ" một tiếng.

"Con có chắc là người ta không phải thấy con trắng trắng mềm mềm, muốn ăn thịt con đấy chứ?"

Trong giọng nói còn mang theo chút hoảng sợ khó lòng che giấu.

"..."

Uy nghiêm cái quỷ!

Bạch Kỷ nhìn ba ba đôi mắt long lanh đầy lo lắng nhìn mình mà có chút cạn lời. Mặc dù cậu cảm thấy ba ba nói cũng không sai nhưng mà ba ba à... Ba có phải bị gen ảnh hưởng quá lớn hay không…

Được rồi đi, cũng không trách được ba ba. Gen thật sự là có ảnh hưởng đến họ, còn ảnh hưởng rất lớn đến nhận thức của họ nữa. Điều này vốn là chuyện không thể chối cãi được. Nhưng mà...

"Ba à, anh ấy không thể ăn con theo nghĩa đen."

Nhưng có thể ăn con theo nghĩa bóng… Khụ.

Kỷ Chiêu cũng biết mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà ông vẫn phải nói: "Chẳng lẽ con đối mặt với người ta không thấy sợ sao?"

"..."

Bạch Kỷ có chút nói không nên lời. Thật là cậu không biết nên nói thế nào, bởi vì ông nói cũng không có sai. Không biết tương lai làm sao, còn biết rõ mình không trốn trách được nhưng sợ thì phải có thôi. Chỉ là nó không đến mức không thể sống chung được.

"Với lại con chắc người ta không phải đùa giỡn? Nói sao thì vừa mới bắt đầu đã thử yêu đương với một con sói… Con à, ba không nghĩ con dũng cảm như vậy đâu."

"..."

Ba cũng không cần nói huỵch toẹt ra như vậy a! Rất hạ thấp uy phòng giống loài nhà mình đó!! Hơn nữa bản thân con nghĩ con giống cha con hơn!!!

Bạch Kỷ bất đắc dĩ thở dài một hơi, quyết định trước tiên lên tiếng, không cho ông suy diễn nhiều nữa.

"Ba à, con nói chuyện này ba đừng có kích động nha."

Cậu lại không biết cậu càng nói vậy người bên kia mới càng dễ kích động. Nhưng dù vậy Kỷ Chiêu vẫn là cố gắng thẳng lưng gắng gượng tỏ ra nghiêm trang đợi nghe cậu nói: "Được rồi, con nói đi."

"Đến cả việc con muốn quen một con sói ba cũng đã nghe rồi, chắc không còn gì kinh hãi thế tục hơn nữa đâu đúng không?"

"..."

Này thì con không chắc đâu ba à…

Cuối cùng ba Kỷ vẫn là bị tin tức cậu hùng hồn đưa tới đánh cho ngoài khét trong sống.

"Con nói gì?"

Bạch Kỷ nhìn ba mình một bộ dáng vẻ nghe không rõ hay không tiếp nhận được thông tin mới rồi mà đôi mắt trợn to thì không khỏi thở dài một tiếng. Nhưng cậu vẫn trang nghiêm đáp lời: "Con nói là độ tương thích giữa con với anh ấy là chín mươi ba phần trăm. Tụi con hoàn toàn phù hợp để sống chung với nhau cả đời, chắc sẽ không có chuyện đùa giỡn con chơi chơi đâu."

Hiện tại vẫn chưa có trường hợp nào cho thấy hai người có chỉ số tương thích cao lại không thích hợp với nhau cả. Tựa như Hoắc Mạt đã nói, hắn cho rằng độ tương thích đã ảnh hưởng cái nhìn đầu tiên của hắn đối với cậu, khiến hắn yêu thích cậu vậy. Độ tương thích càng cao thì độ hòa hợp giữa hai người càng lớn. Tuy rằng theo thời gian cùng sự phát triển của văn minh cũng như ảnh hưởng của lợi ích lên con người, không phải ai cũng sẽ coi trọng độ tương thích.

Nếu không Bạch Kỷ đã không nói với Hoắc Mạt rằng nếu hắn không muốn quan tâm độ tương thích thì có thể xem như nó không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!