Chương 43: Tinh hệ hắc ám (3)

Lê Hân tỉnh lại sau 7 ngày thăng cấp, không khác gì lần thăng cấp trước. Mặc dù thăng cấp cung cấp nhiều năng lượng hơn, nhưng thân thể cùng tinh thần lực của hắn cũng đã được tăng cường lực thừa nhận và tốc độ hấp thu sau khi được nâng cấp, nói cách khác, mỗi lần thăng cấp cơ bản đều cần 7 ngày.

Thời gian 7 ngày phi thường nguy hiểm.

Bảy ngày lần đầu thăng cấp Lê Hân cái gì cũng không cảm giác được, bất quá lúc đó hắn có A Mộc thủ, không cần lo lắng. Lần này lại bị Phong Liệt Vân đưa tới tinh hệ hắc ám, lúc này Lê Hân đang vô cùng nguy hiểm, cũng may Phong Liệt Vân cảm thấy hứng thú với năng lực của hắn, cũng không có ai làm hại hắn, còn bảo vệ hắn, giúp hắn có thể bình yên vượt qua 7 ngày này.

Bảy ngày hôn mê, năng lượng của hệ thống thăng cấp sẽ bảo hộ Lê Hân, có thể giúp hắn không chịu quá nhiều tổn thương. Thế nhưng loại bảo hộ này cũng vô cùng mỏng manh, một khi có người ác ý, Lê Hân cái gì cũng làm không được chỉ có thể mặc người xâu xé.

Chẳng lẽ nói, sau này mỗi lần  hắn thăng cấp, đều phải trải qua 7 ngày nguy hiểm như vậy sao?

Lê Hân bò dậy từ trong xác chiến hạm, tâm tình có chút nặng nề.

Đời sống ở thế giới này quá mức khó khăn, cố tình hắn còn có nhược điểm là trông như con gà yếu. Thứ duy nhất có thể trông chờ bây giờ chính là tinh thần lực, lần đầu tiên không có bất cứ tri giác nào, mà lần thứ hai sau khi tinh thần lực đạt đến cấp 4, hắn có thể cảm giác được mọi chuyện bên ngoài, nhưng không cách nào làm ra phản ứng. Cứ tiếp tục như vậy, có thể hay không tinh thần lực cũng đủ để tạo ra một loại phòng hộ?

Bây giờ cũng chỉ có thể mong chờ như vậy.

Trước khi Lê Hân tỉnh lại, liền mơ hồ nhận ra bản thân muốn thức tỉnh, đầu tiên hắn dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh, biết rằng đế quốc vừa mới đưa tới một chiến hạm vận tải cấp dưỡng, Phong Liệt Vân dẫn theo thủ hạ đi cướp đồ, cứ như vậy ném hắn lại chỗ này một mình, vô cùng không có trách nhiệm. Bất quá cũng may Phong Liệt Vân không có ở đây, hắn có thể thu hồi tỳ bà, lấy ra đạo cụ mới là ống tiêu, đỡ phải bị người khác thấy hắn không cần hộp không gian mà vẫn có thể lấy ra vật phẩm.

Sau khi mức độ thuần thục tỳ bà đạt tới 100, hệ thống liền tự động bắn ra giá đạo cụ, có thể cho Lê Hân thu hồi đạo cụ vào trong hệ thống, sẽ không còn xuất hiện cảnh tượng chật vật kéo tỳ bà chạy khắp nơi nữa. Bất quá ống tiêu mới đổi này không có giá đạo cụ, đồng dạng mức độ thuần thục phải đạt tới 100 mới có thể thu hồi.

Càng tồi tệ chính là, tỳ bà vừa mới luyện thành thục sau khi bỏ lên giá đạo cụ, cmn lấy không ra!

[Hệ thống: Vì phòng ngừa ký chủ quá mức ỷ lại vào đạo cụ quen thuộc mà không dùng đạo cụ mới,  trước khi mức độ thuần thục của 3 đạo cụ hệ thống đều đạt tới 100, hệ thống sẽ cưỡng chế ký chủ sử dụng đạo cụ mới. ]

Lê Hân: "……"

Khó khăn lắm mới gảy tỳ bà đến thuận buồm xuôi gió, còn tưởng sau khi tinh thần lực lên cấp 4 sử dụng tỳ bà quen thuộc, nhạc khúc quen thuộc thì có thể làm tinh thần lực càng trở nên cường đại, đáng tiếc hệ thống khóa lại tỳ bà, đúng là hoàn toàn không cho người sống mà! Nếu là ở tinh cầu khác thật ra hắn cũng có thể chậm rãi luyện tiêu, thế nhưng ở giữa một đám người luôn nhìn mình chảy nước miếng, ống tiêu liền có chút yếu thế!

Quan trọng nhất là, tiêu không giống tỳ bà. Dù sao tỳ bà cũng là nhạc cụ có nguồn gốc từ chiến trường, là  nhạc cụ thập phần hào phóng, nếu là sử dụng cho chiến đấu, chỉ cần tìm một bài thích hợp, vẫn là âm thanh tỳ bà thích hợp với chiến trường hơn. Mà tiếng tiêu lại có âm thanh thanh u, nhu nhược, tú nhã, thê uyên, cho dù tiêu đồng dạng với nhạc khí kèn đều có âm sắc phóng khoáng, cao ngất, thánh thót, lảnh lót, thích hợp cho một số trận chiến, nhưng đến ống tiêu thì chỉ còn lại ngân nga.

Đương nhiên, trên thế giới này không có nhạc cụ không tốt, chỉ có nhạc sư không đủ trình. Ngay cả tiếng tiêu chỉ là ngân nga, đặt vào trong tay Hoàng Dược Sư cũng có thể biến thành âm công đấu ngang hàng với Âu Dương Phong, mà Âu Dương Khắc chỉ cần nghe tiếng nhạc của hai người cũng suýt tẩu hỏa nhập ma.

Trước đây đoạn chuyện cổ này với Lê Hân mà nói bất quá chỉ là thứ hư cấu được tạo ra trong tiểu thuyết võ hiệp, chính là sau khi hắn nắm giữ tinh thần lực, nó liền không còn là truyền thuyết nữa, mà là một phương tiện chiến đấu thực sự!!

Lê Hân một lần nữa cháy lên niềm tin, cầm cây tiêu thổi thử một chút, cũng giống như tỳ bà, dưới sự trợ giúp của hệ thống hắn đã hoàn toàn nắm giữ các loại phương pháp thổi tiêu, chỉ là không đủ thuần thục. Bởi vì có hệ thống, hắn có thể nắm vững một loại nhạc cụ nhanh hơn người thường gấp 10 lần, gấp 100 lần, người bình thường học tỳ bà không đến mười mấy năm thì khó thành đại khí (65), mà hắn  dưới sự trợ giúp của hệ thống dùng chỉ dẫn và các loại hình thức hướng dẫn cấp đại sư, rất nhanh đã thông hiểu đạo lí, có thể thuần thục mà đàn tấu tỳ bà.

(65) Đại khí: bảo vật, tài năng, chỉ nhân tài.

Nhưng mà, vẫn chưa thể đạt tới  trình độ cấp đại sư.

Rõ ràng mức độ thuần thục của hắn lúc này đã đạt tới 100, nhưng so với nhạc khúc do hình thức hướng dẫn cấp đại sư đàn ra, còn cách cả một bầu trời, còn kém hơn rất nhiều.

Chơi một loại nhạc cụ, không phải chỉ cần đủ mức độ thuần thục là được, người thường chỉ cần nỗ lực học tập, có một số nhạc cụ dăm ba năm đã có thể đàn thuần thục, thế nhưng muốn trở thành danh sĩ  lưu truyền thiên cổ, thì là khó càng thêm khó.

Muốn trở thành âm nhạc đại sư, hắn còn thiếu cái gì, thứ gì mang tính quyết định.

Thừa dịp không có người, dùng tiêu thổi một hai nhạc khúc mình quen thuộc, hệ thống đưa tặng khúc mục, sau khi hắn kích hoạt  đạo cụ ống tiêu, tiêu phổ cũng đồng thời xuất hiện, từ điểm đó mà xem, hệ thống đúng là tri kỷ, chỉ cần nhạc khúc được đưa tặng, thì nhạc cụ gì cũng có thể chơi.

Dù sao cũng là nhạc khúc quen thuộc, thổi lên cũng dễ dàng hơn không ít, mỗi bài thổi một hai lần là quen.

Trên tinh cầu tối tăm không có ánh sáng, âm thanh thanh u của tiếng tiêu có vẻ có chút thấm người. Không phải Lê Hân không để tâm đến tính nguy hiểm của tinh cầu này, mà chính vì hiểu rõ nơi này có bao nhiêu nguy hiểm, mới phải nắm chặt thời gian làm quen với nhạc cụ mới. Tinh hệ hắc ám không cho hắn thời gian thích ứng như ở Emir, Phong Liệt Vân không phải A Mộc, sẽ không có kiên nhẫn bảo hộ hắn, bảo vệ hắn đến khi đàn tỳ bà thuần thục.

Hắn không có thời gian, thừa dịp hiện tại không có người, cần phải nhanh chóng.

Không biết tinh cầu tối tăm này có sinh vật nguy hiểm hay không, bất quá Lê Hân nghĩ, ở cái chỗ mà khắp nơi đều là siêu nhân bệnh xà tinh quỷ chết đói này, nếu nhưng sinh vật ăn được vẫn còn, bọn họ cũng không đến mức chảy nước miếng với chiến hạm và vỏ lọ dinh dưỡng tề.

Có thể không màng đến cấp bậc gien mà ăn vật vô cơ vẫn có thể sống được, có nghĩa những người này đã trải qua sự tra tấn của đói khát trường kỳ, đã bắt đầu thói quen dùng vật vô cơ làm thức ăn, thân thể có  tính thích ứng rất mạnh, chỉ nhìn từ khả năng tiêu hóa này, chỉ sợ còn mạnh hơn cả A Mộc.

Cái tinh cầu này, có lẽ từ rễ cỏ đến vỏ cây, từ sinh vật đến máy móc, chỉ cần là thứ có thể ăn đều không còn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!