Phụ thân, là phụ thân! Toàn thân ta run lên. Ta muốn quay đầu lại, bước ra cửa nhìn ông ấy, nhưng ta lại không thể hạ quyết tâm tha thứ. Ông ta vì sao lại ở bên ngoài, không bước vào nhìn ta? Ha ha! Phụ thân, người vẫn còn khăng khăng vì lợi ích của thế gia. Ha ha…
- Thiếu gia, chúng tôi xong rồi, có thể đi được chưa?
Xuân Vũ đứng trước cửa phòng, mang theo một số đồ đạc, nhìn ta nói.
Nhìn bọn Xuân Vũ, ta quả thật muốn cười lên. Hôm nay ta bị trục xuất ra khỏi gia môn, bên người chỉ có một tráng đinh, một nữ nhân và một hài tử, cùng với đại nương vẫn còn đang mang bệnh. Ta rất thảm hại. Đúng vậy! Rất đáng thương. Nhưng rồi sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ đứng trước toàn thể Trương thị thế gia một cách phong quang. Trong lòng ta thầm phát thệ.
- Đi thôi!
Ta dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Trương Thiên Đức lặng lẽ nhìn nhi tử rời đi, trầm mặc đi về hướng đại sảnh. Lúc này hội nghị đã sắp bắt đầu.
……
- Trưởng lão hội nhất trí quyết định. Kể từ hôm nay, Trương Tinh Phong và Trương thị thế gia không còn chút quan hệ nào. Toàn bộ hạ nhân của Tinh Phong các đều được cấp tiền sa thải. Đồng thời công cáo khắp toàn thiên hạ.
Trương tổng quản đứng thẳng người, lớn tiếng tuyên bố.
Đại phu nhân và nhị phu nhân mỉm cười thắng lợi. Trương Thiên Đức thì lại không nói một lời. Hôm nay tam phu nhân cũng không xuất hiện.
Một đoàn năm người chúng ta đang ngồi trên hai cỗ xe ngựa. Ta và Lang Phong cùng ngồi trên cỗ xe phía trước. Vương ca, Vũ tỷ (chính là Xuân Vũ, nhưng cô ta và Vương ca ở cùng với nhau, cho nên cứ vậy xưng hô như vậy) cùng với đại nương ngồi trên cỗ xe phía sau. Bọn họ cũng có thể chiếu cố cho đại nương.
Chúng ta rời khỏi Tô Châu thành, một thành thuộc Dương Châu quận trong số thiên hạ cửu châu, thẳng tiến về hướng trung tâm của Minh Vương triều. Hiện tại chúng ta đã đến Thập Châu quận, cũng là một trong thiên hạ cửu châu. Trong số các đô thành của Minh vương triều, kinh thành là nơi phồn hoa nhất, cũng là mục tiêu của chúng ta. Ta muốn đến đó để thi triển quyền cước của mình.
Những ngày này quả thật rất an nhàn, khiến cho gân cốt của ta dường như cũng sắp nhão ra.
- Tiểu thiếu gia, không hay rồi! Có cường đạo, có cường đạo!
Lão đầu đánh xe cho ta kinh hoảng la lớn.
Linh giác của ta đã sớm phát hiện ra chuyện này. Ha! Ta vừa mới cảm thấy ngứa ngáy tay chân, lập tức lại có cường đạo đến để cho ta thư giãn.
Ta từ trong xe nhảy ra, nhìn đám cường đạo trước mặt. Không tệ! Đến lúc này vẫn còn chưa phát ra thanh âm nào, kỷ luật quả thật rất nghiêm minh. Ta cực kỳ hân thưởng.
Lang Phong thì lại đang nóng lòng muốn chiến đấu, hai mắt phát ra mục quang kinh người nhìn trừng trừng vào đám cường đạo. Từ sau khi tiến vào Tiên Thiên cảnh giới hắn vẫn chưa từng động thủ với ai.
Bọn Vương ca cũng từ trong xe bước ra. Vũ tỷ và đại nương dường như có chút kinh hãi. Cũng không thể trách được, bởi vì bọn họ đều không biết võ công. Võ công của Vương ca cũng không tệ, chỉ thiếu một chút là có thể tiến vào Tiên Thiên cảnh giới. Người bình thường có thể phải dừng ở cửa ải này mười mấy năm, nhưng gặp phải ta, Vương ca sẽ rất nhanh tiến vào Tiên thiên cảnh giới.
Một gã trung niên nhân trên người mặc y phục màu trắng bước lên phía trước, thân hình có chút cao lớn, trên tay cầm một chiếc quạt phe phẩy làm ra vẻ thanh cao. Nhưng dáng vẻ lại cực kỳ không tương xứng, biểu thị hắn chỉ là một kẻ bị thịt.
- Ha ha, Trương tam công tử! Ấy, Bây giờ đã không phải là Trương tam công tử nữa rồi. Trương tiểu đệ, ta biết hiện giờ ngươi đang mang trên người mười vạn lượng bạc, hơn nữa mẫu thân của ngươi chắc cũng cho ngươi thêm không ít. Ta cũng không cần nhiều, khoảng mười lăm vạn lượng bạc là đủ rồi, ta sẽ tha cho ngươi đi. Thế nào? Ta biết công phu của ngươi không tệ, nhưng bất kể nói thế nào, ngươi vẫn chỉ là một hài tử.
Toàn trại ta ba trăm huynh đệ đều có mặt ở đây, ngươi còn không ngoan ngoãn mang tiền giao cho ta à! Ha ha ha…
Gã trung niên nhân kia cười lớn. Cũng không lạ, dễ dàng kiếm được mười lăm vạn lượng bạc như vậy, có ai mà không cười? Huống hồ dưới tay mình còn có ba vị đại tướng, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cảnh giới cũng vô dụng.
- Trương Vũ, động thủ!
Một thiếu niên toàn thân mặc y phục màu tím, đứng phía sau tảng đá lớn, lạnh nhạt nhìn gã trung niên nhân vô sỉ, đột nhiên quát lớn:
- Nhất thượng, nhị vi!
Ồ, Thập Nhị Đô Thiên Môn Trận! Ta kinh ngạc nhìn gã thiếu niên này, quả thật lợi hại, đúng là càng có ý tứ. Lúc này Lang Phong đang sốt ruột nhìn ta, nhìn thấy ta gật đầu, liền hưng phấn xông lên.
Đại đội thứ nhất tổng cộng có một trăm hai mươi người, phân thành mười hai tổ nhỏ đứng tại mười hai phương vị. Hai tổ nhân mã đứng tại hai cửa Diệt và Tử được dẫn dắt bởi hai gã thiếu niên trọc đầu, thân hình gần như giống hệt nhau, trông có vẻ cực kỳ dũng mãnh. Thập Nhị Đô Thiên Môn Trận này quan trọng nhất chính là hai cửa Diệt và Tử, hai tiểu tử này lại có thể khiến cho uy lực của trận thế gia tăng thêm một phần.
Xem ra lần này Lang Phong đại ca phải chịu khổ rồi, để cho huynh ấy học hỏi một chút cũng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!