Chương 13: Tinh Phong Trang Viên (thượng)

-Trương đại thúc, chúng ta sắp lên đường, đại thúc có cần chuẩn bị gì không?

Ta nhìn Trương đại thúc cười cười hỏi.

Ông ta lúc này hoàn toàn chìm trong lời khen ngợi vừa rồi của ta. Nghe ta nói, một lúc sau mới phản ứng lại. Ông ta nhìn ta và Lý Đại, khẽ ho một tiếng, sau đó mới nói:

- Ta chỉ cần một lát thôi, đồ đạc của ta cũng không nhiều.

Nói đoạn, Trương đại thúc liền đứng dậy, xoay người đi vào phòng trong.

Đột nhiên Trương Vũ trên người mang theo bốn năm bao lớn bao nhỏ từ trong phòng đi ra, cười hì hì nói với phụ thân:

- Cha! Con đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc nào cũng có thể lên đường!

Xem ra Trương Vũ vì nghe thấy Trương đại thúc biểu đạt tình phụ tử nên cực kỳ cao hứng, cười hì hì khác hẳn với ngày thường lãnh khốc. Hôm nay Trương Vũ cực kỳ cao hứng, số lần cười trong ngày hôm nay có lẽ còn nhiều hơn cả tháng bình thường.

Ta nhìn nhìn bọn họ, cũng bắt đầu cười, cả gian nhà trúc tràn đầy không khí vui vẻ.

Ta lớn tiếng nói:

- Chúng ta đi thôi!

Khi chúng ta xuống đến chân núi, bọn Vương ca và Vũ tỷ đã mang toàn bộ kim ngân tài bảo đưa lên xe ngựa. Nhìn thấy bọn ta đến, Vũ tỷ liền bước tới trước nói:

- Thiếu gia! Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta không đủ xe ngựa nên đã lấy thêm hai cỗ xe ngựa của sơn trại, trong đó một cỗ dùng để chở đồ đạc. Chúng ta có lên đường ngay không, xin thiếu gia hạ lệnh!

Ta đưa mắt nhìn những người xung quanh, sSau này bọn họ sẽ là chiến hữu của ta. Võ đài của chúng ta là kinh thành, đó là nơi chúng ta thi thố tài năng hiển lộ bản thân, cũng là nơi mà Trương Tinh Phong ta sẽ chứng tỏ bản thân với Trương thị thế gia.

- Xuất phát!

Ta hô lớn một tiếng.

Mọi người lập tức tiến vào xe ngựa, bánh xe bắt đầu chuyển động, chúng ta tiếp tục hành trình đi đến kinh thành.

"Phụ thân, ông nhìn đi! Ta sẽ cho ông biết được năng lực của ta. Ta muốn cho ông phải vì quyết định lúc trước mà phải hối hận!" Ta ngồi trên xe ngựa, nhìn trời xanh bên ngoài song cửa, trong lòng nói thầm.

……

- A! Chúng ta cuối cùng cũng đến nơi rồi. Ha ha…

Một đám người đứng trước cổng kinh thành của Minh vương triều lớn tiếng reo hò.

Trải qua gần sáu ngày đường cuối cùng đã đến nơi, mệt mỏi suốt sáu ngày trong chốc lát biến thành cuồng hỉ.

Ta nhìn tòa thành trì do những tảng đá hoa cương lớn kiến tạo thành, trong lòng hô lớn: "Kinh thành, ta đến rồi! Trương Tinh Phong ta đã đến rồi!"

Một đoàn chín người chúng ta sau khi đến ngân trữ thương hành của Minh vương triều, trên người mang theo tám mươi lăm vạn ngân phiếu đến một tòa tửu lâu cách đó không xa, có tên là Phong Vũ Lâu. Chúng ta cũng không ngờ nơi đó lại là tửu lâu tốt nhất tại kinh thành, bên ngoài nhìn rất bình thường, nhưng hoàn cảnh bên trong thì lại… quá tuyệt.

Ta thật sự rất bội phục người thiết kế nên tửu lâu này. Hắn lại có thể đem "Thiên Phong Ngân Vũ Trận" cải biến một chút, đem trận thế dùng trong chiến đấu biến thành trận thế phục vụ mọi người. Toàn đại sảnh có tám gian phòng nhỏ, phân biệt là "Khảm, Ly, Đoài, Chấn, Tốn, Càn, Khôn, Cấn" tám phương vị. "Thiên Phong Ngân Vũ Trận" vốn là sinh ra gió và mưa để làm rối loạn thị giác của đối thủ, nhưng sau khi trận thế được cải biến, lại khiến cho cả đại sảnh luôn có gió nhẹ vi vu không ngừng thổi qua, còn có một chút hơi nước, khiến cho toàn đại sảnh trở nên mát mẻ. Ăn cơm uống rượu tại đó cảm giác hoàn toàn không giống như những nơi khác, mà giống như chốn sơn dã sau cơn mưa.

Chúng ta tự nhiên gọi một gian phòng dành cho khách quý. Kỳ thật trên lầu còn có mấy phòng dành cho khách quý còn tốt hơn, chỉ có điều không phải cứ có tiền là vào được.

Ngồi xuống ghế, ta nhìn thấy ba gã đồ đệ không dám ăn trước ta, liền nói một câu:

- Các người cứ tùy ý đi!

Sau khi nói xong, Lý Đại và Lý Nhị lập tức bắt đầu thi ăn. Đại ca Lang Phong của ta mặc dù chỉ mới mười tuổi, nhưng so với hai gã đồ đệ mười bảy tuổi còn tốt hơn nhiều. Tam đồ đệ của ta càng không cần nói, bình thường sắc mặt luôn lãnh khốc, chỉ đối với người của mình mới có thể cười đôi lần. Lúc nãy khi vừa mới tiến vào tửu lâu, quá nửa nữ tử trong đại sảnh đều nhìn hắn bằng ánh mắt nhiếp nhân.

Hắn còn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến ọi người chúng ta phải lập tức kéo hắn vào một gian phòng độc lập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!