Chương 3: Giáng lâm

Đinh Vũ mở mắt trong cơn đau đầu dữ dội, trước mắt hắn là mái nhà cũ kỹ được chống đỡ bởi những thanh xà thô kệch, trên người còn đắp tấm chăn bông đen vàng đầy miếng vá.

Khắp nơi phảng phất mùi ẩm mốc, đồng thời cổ họng hắn khô khốc, cơ thể mỏi nhừ, như thể chỉ cần cử động một chút cũng cực kỳ khó khăn.

Hắn nhếch miệng, cố gắng nghiêng đầu, nhìn quanh phòng.

Đó là một căn nhà gỗ nhỏ, bốn bức tường đều đã vá chằng vá đụp, có vài chỗ gió lùa vào. Ngoài chiếc giường trải đầy rơm khô mà hắn đang nằm, trong phòng không còn bất cứ thứ gì khác.

Đây là đâu?

Đinh Vũ ngơ ngác một lúc lâu mới dần nhớ lại điều gì đó. Mặc kệ cơ thể khó chịu, hắn cố gắng ngồi dậy và giơ cánh tay lên.

Đó là một cánh tay gầy guộc đen đúa, trông lạ lẫm nhưng lại có chút quen thuộc.

Không thể nào...

Đinh Vũ rên rỉ.

Ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ quấn khăn hoa, mặc váy vải thô màu xám bước vào. Thấy Đinh Vũ tỉnh dậy, bà hét lên: Trụ Tử!, rồi lao đến ôm chặt lấy hắn, bật khóc nức nở.

Cơ thể Đinh Vũ cứng đờ trong vòng tay của người phụ nữ. Cảm nhận hai giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ mình, hắn theo bản năng thốt lên: Mẹ ơi, rồi vùng khỏi vòng tay bà, ôm đầu và bắt đầu co giật trên giường, trông như thể đau khổ tột cùng.

"Trụ Tử, con sao vậy?"

Người phụ nữ kinh hãi kêu lên.

Trước khi Đinh Vũ kịp bất tỉnh, hắn mơ hồ thấy có hai bóng người quen thuộc nữa lao vào từ bên ngoài, sau đó hắn lại chìm vào bóng tối.

Lần này, hắn mơ một giấc mơ rất dài, trong đó hắn trải qua quãng đời của một cậu bé từ khi sinh ra cho đến khi được mười hai, mười ba tuổi. Ký ức cuối cùng dừng lại ở cảnh cậu bé cùng cha và anh trai khai hoang một mảnh đất hoang, gặp phải trận mưa lớn, rồi trượt chân ngã bất tỉnh.

Không biết bao lâu sau, Đinh Vũ tỉnh dậy, thở hổn hển trên giường. Miệng hắn toàn vị đắng của thuốc, nhúc nhích môi hai lần, hắn thậm chí còn cảm nhận được chút bã thuốc còn vương lại.

"Đệ tỉnh rồi à? Thấy sao rồi? Uống thuốc của ông thầy Vương kê xong có đỡ hơn không?" Một thanh niên cao gầy đang ngồi cạnh giường trông thấy Đinh Vũ tỉnh lại, mừng rỡ nói.

"Đại... đại ca, đệ không sao, chỉ là toàn thân không còn chút sức lực nào." Đinh Vũ nhìn vào gương mặt hân hoan của thanh niên cao gầy, lẩm bẩm đáp.

"Vậy thì tốt, đệ nghỉ ngơi đi, ta đi gọi cha tới."

Thanh niên vui vẻ chạy ra khỏi phòng.

Đinh Vũ nằm trên giường, giơ tay lên nhìn trong vô thức hồi lâu.

Bây giờ mình là Đinh Vũ hay là thiếu niên tên Vương Thiết Trụ của dị giới này?

Có vẻ như cả hai đã hòa làm một, nhưng ký ức mới thì vỡ vụn, chỉ có một phần ký ức của Vương Thiết Trụ hòa nhập vào. Vì vậy, hắn vẫn là Đinh Vũ, chỉ là trong đầu bỗng dưng có thêm một phần ký ức của người khác.

Sau khi phân tích xong tình trạng của mình, Đinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tình huống hiện tại vẫn khiến hắn bối rối.

Nói là nhập mộng dị giới, nhập vào thân xác của người khác, nhưng sao lần này lại biến thành người dị giới thật sự? Và rõ ràng người bị thay thế chính là thiếu niên mà hắn đã nhập vào trong giấc mơ lần trước.

Trong quá trình huấn luyện, Tiến sĩ Trần và các giảng viên chưa bao giờ đề cập đến khả năng này.

Đinh Vũ nghĩ một lúc, rồi nghiêng đầu, dùng tay đập lên trán, gọi nhỏ: Thái Nguyên, nhưng sau một lúc chờ đợi, không có chuyện gì xảy ra.

Rắc rối thực sự rồi!

Cách kích hoạt hệ thống hỗ trợ Thái Nguyên đã được dạy trong khóa huấn luyện dường như cũng mất hiệu lực.

Sắc mặt Đinh Vũ trở nên u ám, biến đổi liên tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!