Chương 9: (Vô Đề)

Hứa Giai Ninh cũng không thể nào dựa dẫm vào gia thế. Ba mất sớm,

mẹ chỉ kinh doanh một tiệm hoa bình thường, không ai có thể trải đường cho cuộc đời cô. Niềm tự tin duy nhất của cô là thành tích học tập. Vì thế, kỳ thi công bằng nhất ba năm sau đó đã trở thành cơ hội để cô thay đổi vận mệnh. Cô cần phải nắm thật chặt trong tay, không được phép có chút sơ suất.

Mà có lẽ các bạn học đang ngồi đây, đại đa số đều là người bình thường, gia đình bình thường, hoàn toàn dựa vào thành tích mới có thể trở nên nổi bật, giống như cô.

Người như Tiết Chiêm mới là ngoại lệ.

"Có muốn thêm mục tiêu nào khác không?" Cô chủ nhiệm hỏi thêm.

Tiết Chiêm ngồi ở vị trí của mình ngẩng đầu lên, trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói: "Mục tiêu quá lớn, em thực hiện được rồi hẵng nói, hiện tại cũng không nghĩ ra được gì khác."

"Vậy được, cô đọc tiếp của các bạn khác." Dương Tuyết Thanh không nói gì thêm, lật qua tấm thiệp của Tiết Chiêm.

Mục tiêu cuộc đời của các bạn học muôn màu muôn vẻ, có người ghi thi đỗ trường danh tiếng, cũng có người ghi nghề nghiệp mơ ước. Có người quyết chí trở thành bác sĩ, luật sư, cũng có người muốn làm quân nhân.

Đọc xong cả ba tổ người, mới đến lượt tổ của Hứa Giai Ninh.

Khoảng cách ngày càng gần, mục tiêu cuộc đời của Tô Tri Ngụy, Hứa Giai Ninh đã xem qua, không có gì đặc biệt.

Còn Kiều Mộc Nhiên, Hứa Giai Ninh lại có chút tò mò không biết cuối cùng bạn cô viết gì.

"Mục tiêu cuộc đời của Kiều Mộc Nhiên là trở thành một nhiếp ảnh gia đi khắp thế giới ngắm cảnh đẹp, chụp hết trai xinh gái đẹp cõi nhân

gian." Dương Tuyết Thanh đọc.

Nghề nhiếp ảnh gia này nghe có vẻ cao sang, nhưng những lời còn lại thì lại rất thực tế, cũng rất phù hợp với biểu hiện thường ngày của Kiều Mộc Nhiên. Với những định ngữ thêm vào đó, cả lớp tự nhiên bật cười.

So với điều đó, khi đọc đến mục tiêu cuộc đời của người cuối cùng, cũng chính là Hứa Giai Ninh, thì lại có vẻ quá bình thường, khiến mọi người chỉ còn lại sự khâm phục. Trong lớp không ai viết giống cô, cũng không ai có được sự tự tin như cô, dám viết ra điều đó. Viết ra đã cần dũng khí lớn lao. Thực hiện được lại càng cần sự kiên trì và năng lực phi thường.

Dương Tuyết Thanh đọc xong tất cả các tấm thiệp, bắt đầu tổng kết: "Cô nghĩ rằng sau khi nghe mục tiêu cuộc đời của những người khác, các em mới có sự so sánh, mới thực sự nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời mình.

Vừa rồi có bạn muốn thi đỗ trường danh tiếng, có bạn đã hình dung về

nghề nghiệp tương lai, cô thấy đều rất tốt, ít nhất nghe qua cũng phù hợp với chủ đề."

Dương Tuyết Thanh đang nói thì phát hiện Trương Dương ở dưới có hành động nhỏ, tay rụt trong hộc bàn không biết đang làm gì.

"Không giống có người lại viết muốn mua máy chơi game mới một cách tùy tiện như vậy." Cô chậm giọng, thấy ám chỉ không có tác dụng, thì chuyển sang nói thẳng: "Em nói có đúng không, Trương Dương?"

Người Trương Dương cứng đờ, ngẩng đầu đối diện với Dương Tuyết Thanh, rồi đột nhiên đứng bật dậy.

"Đang chơi gì đó?" Dương Tuyết Thanh nhìn với vẻ thản nhiên như đã thấy rõ hết mọi thứ, "Điện thoại thú vị vậy sao?"

Trương Dương còn định lừa cho qua: "Thưa cô Dương, em không mang điện thoại…"

"Nộp điện thoại lên đây." Dương Tuyết Thanh lạnh giọng ra lệnh.

Chỉ có người thực sự đứng trên bục giảng quan sát mới biết được nhất cử nhất động phía dưới lại rõ ràng vô cùng. Chút hành động lén lút che giấu đó không thể nào qua mắt được đôi mắt tinh tường của giáo viên.

Nghe giọng điệu nghiêm khắc của Dương Tuyết Thanh, Trương Dương cuối cùng cũng từ bỏ việc chống cự, đem chiếc điện thoại giấu giếm nộp lên.

"Chuyện gì cũng không nghiêm túc suy nghĩ, làm cho qua chuyện, mỗi ngày chỉ biết cười ngây ngô, bảo viết dự định tương lai của mình mà cũng đối phó với bản thân như vậy phải không?" Dương Tuyết Thanh

lắc đầu, như chỉ nói riêng Trương Dương, lại như đang cảnh báo những người khác trong lớp: "Những tấm thiệp này lát nữa cô sẽ bảo ban cán sự dán lên. Nếu không cảm thấy xấu hổ, các em cứ giữ nguyên như vậy mà dán."

Thời gian sinh hoạt lớp không còn nhiều, Dương Tuyết Thanh quay lại chuyện học tập, nói vài câu rồi lại bắt đầu dặn dò những điều cần chú ý cho tuần quân sự sau.

Đến cuối cùng, cô mới nhớ ra hôm nay thiếu người trực nhật, bèn trực tiếp chỉ định Tiết Chiêm, người mới đến hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!