Chương 8: (Vô Đề)

Đương nhiên Hứa Giai Ninh biết, bắt nạt vốn không cần bất kỳ lý do gì. Bởi vì cô đã từng trải qua, dù chỉ trong một thời gian ngắn.

Đã rất lâu rồi cô không nghe thấy từ này, cũng không nhớ lại chuyện đó. Bây giờ ký ức ùa về, cô mới sực nhận ra dường như mình chưa hề quên điều gì.

Chuyện đó có lẽ phải ngược dòng về thời điểm mới vào lớp sáu.

Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp tiểu học, cô cùng mẹ đi Tam Á du lịch, lúc trở về da đen đi mấy tông, lại còn vì cận thị mà phải đeo một cặp kính gọng đen.

Cô không thích náo nhiệt, mới vào lớp chưa quen ai, nên chỉ lẳng lặng một mình, yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình, không để ý đến chuyện xung quanh.

Cô không biết mình sẽ bị người khác để ý.

Mấy cậu con trai trong lớp nổi hứng trêu đùa nghịch ngợm, soi mói tất cả các bạn nữ, đang bình chọn "Tứ đại mỹ nữ".

Hứa Giai Ninh cũng "trúng tuyển".

Chuyện này là một bạn nữ khác trong danh sách nói cho cô biết. Ban đầu cô không hiểu lắm ý nghĩa của nó, đến khi thấy bạn nữ kia khóc, cô mới hiểu ra, "Tứ đại mỹ nữ" là một kiểu mỉa mai. Thì ra trong mắt mấy cậu con trai đó, các cô là bốn bạn nữ xấu nhất lớp.

Lúc đó Hứa Giai Ninh có chút kinh hãi, chưa bao giờ nghĩ rằng ác ý của bạn bè đồng trang lứa lại có thể lớn đến vậy. Trường Trung học Dật Thịnh không phải là trường không tốt, theo cô biết, mấy nam sinh đó cũng không phải là học sinh cá biệt.

Hứa Giai Ninh trước sau vẫn không thể nghĩ thông suốt chuyện này, chỉ đành nuốt hết mọi khó chịu vào lòng. Nghiêm túc nghe giảng, học tập, mọi thứ vẫn như thường. Khi trả lời câu hỏi của giáo viên, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy có người nào đó đang cười nhạo mình, dường như còn khe khẽ gọi biệt danh mà họ đặt cho cô. Cô cố nén cơn cồn cào trong dạ dày, tiếp tục trả lời câu hỏi, không hề liếc nhìn, cũng không rơi một giọt nước mắt nào như mấy cậu con trai đó mong đợi.

Còn việc trò bắt nạt bằng lời nói vô cớ này kết thúc khi nào, có lẽ là vào khoảng ngày thứ mười sau khai giảng. Hôm đó cô giáo Văn giảng đến một bài thơ hiện đại, rồi cho cả lớp làm bài tập mô phỏng tại chỗ. Thời gian gấp gáp, lại là việc mọi người chưa từng thử qua, nên khi cô giáo bắt đầu gọi học sinh lên, chẳng mấy ai viết xong, tất cả đều cúi gằm mặt.

Hứa Giai Ninh là người *****ên giơ tay.

Cô khẽ ngâm bài thơ mô phỏng của mình, vần điệu rất hay, trôi chảy tự nhiên, mang theo ý thơ trời phú. Đọc xong, cô ngồi xuống như thường lệ, rồi ngước mắt nhìn lên phía trước, bắt gặp ánh mắt tán thưởng của cô giáo Văn.

Được tán thưởng, được cổ vũ, là điều cô cần nhất lúc đó.

Trong phòng học vang lên vài tiếng vỗ tay giòn giã, đó là từ cô giáo Văn.

"Thì ra lớp chúng ta còn có một nhà thơ, viết hay như vậy." Cô giáo tóc xoăn cười nói với cả lớp: "Nào, chúng ta cùng nhau vỗ tay khen bạn ấy."

Trong phòng học vang lên những tràng pháo tay lớn, vang dội, hòa vào nhau, đó là từ cả lớp.

Những ngày sau đó, dường như mọi thứ thật sự trở lại bình thường.

Hứa Giai Ninh lại đến bệnh viện kiểm tra mắt cẩn thận, mới phát hiện là cận thị giả, sau khi điều trị kịp thời, cặp kính gọng đen đó nhanh chóng được tháo xuống. Còn làn da bị phơi nắng đen sạm, dường như chưa đến một học kỳ đã trắng lại. Cô thật xinh đẹp, trông như hai người khác hẳn so với lúc mới vào lớp.

Trò bắt nạt bằng lời nói với cái tên "Tứ đại mỹ nữ" cũng theo đó biến mất không tăm tích, như thể chưa từng tồn tại.

Hứa Giai Ninh từng tự hỏi về lý do nó biến mất. Vẻ ngoài xinh đẹp trở lại, cô tháo kính, làn da trắng trẻo. Nhưng cô biết, đó không phải là nguyên nhân. Nếu nhất định phải tìm một lý do cho sự biến mất đó, cô càng muốn tin rằng đó là nhờ những tràng pháo tay vang lên trong giờ Văn, đã xua tan đi sự khinh miệt của những người đó đối với cô.

Nhưng thực tế, cô không cần tìm lý do. Từ đầu đến cuối cô không làm sai bất cứ điều gì.

Hành vi bắt nạt người khác này, chỉ cần trong lòng nảy sinh ác ý, thì

trước nay đều không cần lý do nào khác. Việc kết thúc bắt nạt cũng vậy. Mấy cậu con trai đó chẳng qua là cảm thấy nhàm chán, tự động kết thúc trò bắt nạt bằng lời nói vốn dĩ khó hiểu này.

Tất cả mọi người dường như đã quên chuyện đó. Bản thân Hứa Giai Ninh cũng đã quên.

Cô trước nay đều rất lạc quan và kiên cường. Ba năm sau đó, cô tiếp nối thành tích xuất sắc thời tiểu học, ba năm liền đứng đầu khối, rồi lại với thành tích đứng đầu toàn thành phố, thi đỗ vào trường Trung học Ninh Viễn.

Trong ấn tượng chung của các bạn học, cô là một học bá thông minh xinh đẹp.

Sau này, vào ngày tốt nghiệp, khi xem lại ảnh chụp của lớp, Hứa Giai Ninh nhớ ra điều gì đó, chỉ vào tấm ảnh tập thể lớp chụp hồi mới vào học, độ phân giải hơi mờ, nói với các bạn xung quanh rằng cô bạn gái đeo kính đen, vừa đen vừa gầy ở góc đó chính là mình.

Mọi người đều cười, căn bản không tin lời cô nói, thẳng thừng bảo không thể nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!