Chương 7: Bạc Hà

Mãi sau này khi hai người thực sự thân thiết, Hứa Giai Ninh mới biết, Nam Phong ở lớp cấp hai cũ của cậu ấy, thành tích luôn đứng đầu lớp, cũng là đứng đầu khối. Sau khi vào trường Trung học Ninh Viễn, cậu lại thành người đứng thứ hai trong lớp, lần *****ên trong đời cảm nhận

được mùi vị bị người khác đè đầu là thế nào. Lại nhìn kỹ đối thủ cạnh tranh hơn mình những hai mươi điểm này, lại có vẻ ung dung đến vậy, trong giờ học còn có thời gian rảnh rỗi đọc tiểu thuyết…

Mà giờ phút này, Hứa Giai Ninh không biết những chuyện đó, chỉ cảm thấy thái độ của Nam Phong có chút khó hiểu.

"Đợi đến kỳ thi giữa kỳ, xem ai là người đứng đầu khối, cậu thấy thế nào?" Nam Phong gửi chiến thư đến cô.

Hứa Giai Ninh nhìn cậu ta một cái, chỉ buông ra hai chữ: "Nhàm chán."

Không chỉ nhàm chán, mà còn rất ấu trĩ. Học sinh lớp 10 rồi mà còn muốn bày ra kiểu thi đấu này, ấu trĩ hết chỗ nói.

Nam Phong hừ một tiếng, không thèm để ý đến lời nhận xét của cô, cúi đầu mở sách, tự mình nói: "Coi như cậu đồng ý rồi nhé. Sau này học hành cho tử tế vào, có thời gian thì làm thêm nhiều đề, đọc mấy thứ sách linh tinh có ích gì."

"Thế nào gọi là sách linh tinh?" Đến đây thì Hứa Giai Ninh lại có tinh thần, đặt sách xuống hỏi lại.

Nam Phong ậm ừ chưa kịp sắp xếp lời nói, Hứa Giai Ninh liếc cậu ta, bình tĩnh hỏi: "Nam Phong, không lẽ cậu chỉ đọc mỗi cuốn "Bách Khoa Toàn Thư Văn Nghị Luận Dành Cho Học Sinh Trung Học" thôi đấy

chứ?"

"Đúng thì sao?" Nam Phong "kiên cường" đáp trả, "Cậu kỳ thị à?"

"Vậy thì không có." Hứa Giai Ninh cười nói, "Tớ chỉ cảm thấy, nếu ngày thường đọc sách mà chỉ xoay quanh thi cử, thì chẳng phải quá khô khan nhạt nhẽo sao?"

"Đọc sách không nhất thiết phải có mục đích vụ lợi. Đơn thuần vì vui vẻ, không được à?" Hứa Giai Ninh nghiêng đầu về phía cậu ta, mái tóc đuôi ngựa buộc cao rất dài của cô, được cố định bằng chiếc dây buộc tóc màu xanh băng, mềm mại và bồng bềnh, rủ thẳng xuống, khẽ chạm vào mép sách.

Nam Phong nhìn vẻ điềm tĩnh và hòa nhã của cô, ngược lại cảm thấy có lỗi vì câu nói lúc đầu của mình: "Hứa Giai Ninh, lúc nãy tớ nói vậy, không có ý gì khác đâu…"

Đang nói thì chuông vào lớp vang lên, giáo viên Ngữ văn ung dung bước vào lớp.

Thầy Đường Đoan Kỷ gần 40 tuổi, dáng người cao, thân hình gầy, tính cách ôn hòa mực thước, khí chất nho nhã, phong thái trí thức đậm nét. Tuy mặc trang phục hiện đại, nhưng trong lời nói cử chỉ vẫn mơ hồ toát lên vài phần khí khái của văn nhân thời xưa.

Mấy bài thơ trong đơn vị bài học *****ên đã được giảng vội trong mấy ngày trước, giao bài tập ngâm thơ và viết chính tả. Hôm nay thì bắt đầu học đơn vị bài học thứ hai: "Chúc Chi Vũ khuyên lui quân Tần".

Thầy Đường Đoan Kỷ không trực tiếp giảng bài văn này, mà bắt đầu từ Tả Khâu Minh và "Tả Truyện", dẫn dắt đến "Xuân Thu tam truyện" và ba thể loại sách sử thường gặp. Khi mọi người tưởng thầy sắp bắt đầu nhấn mạnh những điểm kiến thức đó, thầy lại bắt đầu kể những câu chuyện lịch sử một cách hấp dẫn.

Hứa Giai Ninh kinh ngạc thán phục trước sự uyên bác của thầy Đường. Người khác có lẽ chỉ nhớ lời ca ngợi của hậu thế đối với Tả Khâu Minh là "bậc thầy của trăm nhà văn tự, tổ sư của cổ văn muôn đời", nhưng thầy còn đề cập đến đánh giá riêng của Kim Thánh Thán về bài văn cổ hôm nay – "Bài văn này toàn những câu văn dồn dập không ngừng, dường như đọc gấp đến không thể ngắt quãng".

Giảng đến đây, thầy Đường Đoan Kỷ thần thái rạng rỡ, tay phải cầm sách, đi xuống khỏi bục giảng, đi dạo trong lớp: "Nào, các em cùng nhau đọc một lượt bài này, nhất định phải đọc thành tiếng, để cảm nhận xem có đúng như cảm giác "dồn dập không ngừng" mà Kim Thánh Thán đã nói không."

Rõ ràng không phải giờ đọc bài buổi sáng, nhưng trong lớp học lại vang lên tiếng đọc bài sang sảng.

Thầy Đường Đoan Kỷ cũng tự mình đọc, thầy đọc rất say sưa, chứa chan tình cảm. Giọng nam trung niên ấm áp vang dội thỉnh thoảng nổi bật lên giữa những giọng đọc trong trẻo của các nam nữ sinh.

Đọc xong, thầy cười nói: "Cùng các em một hơi đọc xong một thiên nổi tiếng của "Tả Truyện", dư vị vô cùng, tình và lý như hiện rõ trên giấy, cũng coi như là lĩnh hội được chân truyền của Tả công rồi đấy."

Các bạn học bật cười, không khí lớp học nhẹ nhàng và thoải mái.

Hứa Giai Ninh cũng mỉm cười, cảm thấy thầy Đường có một kiểu hài

hước đặc biệt không ăn nhập với thời hiện đại, quả thực chỉ cần thay một bộ quần áo là có thể đóng vai phu tử.

Thầy Đường Đoan Kỷ nhặt viên phấn, viết mấy chữ lên bảng, sửa lại cách phát âm từ lạ cho mọi người, rồi lại một tràng lời nói thấm thía.

"Mỗi lần thi cử, tôi sợ nhất học sinh ở hai phần, một là đề làm văn hiếm gặp, hai là đọc hiểu văn ngôn không lấy được điểm." Thầy Đường Đoan Kỷ vừa viết bảng một cách thành thạo, vừa cảm thán: "Cũng giống như làm văn, văn ngôn quan trọng ở sự tích lũy, cho nên yêu cầu các em từ giờ trở đi phải ghi chép nhiều, mắt đọc ngàn lần không bằng tay chép một lần."

Vì thế thầy bắt đầu giảng giải từng đoạn, từng câu chữ cụ thể. Mọi người cắm cúi ghi chép, Nam Phong đột nhiên tích cực giơ tay: "Thưa thầy Đường, thầy vẫn chưa giảng làm thế nào để tích lũy cho bài làm văn ạ."

Thầy Đường Đoan Kỷ gật đầu với cậu, đơn giản nói: "Ngày thường đọc thêm nhiều sách. Đọc vỡ vạn quyển sách, khi hạ bút tự nhiên như có thần trợ. Bây giờ mới lớp 10, mọi việc vẫn còn kịp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!