Trương Dương và Tiết Chiêm từng học chung lớp ba năm hồi cấp hai, thường xuyên cùng nhau chơi bóng rổ. Học kỳ cuối, còn ngồi cùng bàn mấy tháng, nhờ vậy mà tình cảm anh em cũng được vun đắp.
Nhưng Trương Dương vẫn luôn cảm thấy, Tiết Chiêm, người nổi tiếng nhất lớp hồi cấp hai, trước giờ vốn không thiếu một người bạn như cậu ta. Mãi đến khi lên cấp ba, thi đỗ vào trường Trung học Ninh Viễn, trong lớp chỉ có hai người họ quen biết nhau, cậu ta mới trở nên đặc biệt hơn, lúc nói chuyện mới dám thân thiết hơn một chút.
Những cảm xúc vòng vo của Trương Dương, Tiết Chiêm chẳng hề hay biết, chỉ hỏi thẳng: "Hôm nay ở lớp có chuyện gì không?"
Cậu nằm nhà dưỡng bệnh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở trường, nguồn tin tức duy nhất chỉ còn lại Trương Dương.
"Chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ học bù thôi." Trương Dương nhìn về dãy bàn đầu, tâm trạng có chút không cân bằng, "Trong lớp toàn ngọa hổ tàng long, giáo viên rất thích mấy bạn thành tích cao, trên lớp cũng toàn gọi mấy bạn đó."
"Ồ." Tiết Chiêm không mấy để tâm, "Làm giáo viên, đương nhiên là thích học sinh giỏi ngoan ngoãn rồi. Nếu là tớ, tớ cũng thích."
Trương Dương không thể phản bác, nhất thời nghẹn lời, lát sau lại cúi gằm mặt hỏi Tiết Chiêm: "Anh Chiêm, vậy mai cậu có đi học không?"
"Không." Tiết Chiêm quả quyết nói, "Tuần này tớ không đến."
Vài giây sau cậu lại nghiêm túc nói thêm: "Nếu được, tuần sau đi quân sự tớ cũng không muốn đến. Muốn chuyên tâm dưỡng bệnh cơ."
"Hả?" Trương Dương không hiểu Tiết Chiêm đã thuyết phục phụ huynh thế nào mà lại được dung túng đến vậy. Một trận viêm kết mạc không
quá nghiêm trọng mà có thể nghỉ hơn nửa tháng sao?
Thấy cô chủ nhiệm đã đứng dậy, tay cầm phấn bắt đầu giảng bài, Trương Dương chỉ vội vàng nhắn lại một câu chua lè: "Vậy tớ chúc cậu sớm ngày bình phục."
Thực tế, người lo lắng cho bệnh viêm kết mạc cấp tính của Tiết Chiêm không chỉ có mình Trương Dương.
Tuy ba mẹ Tiết khá nuông chiều Tiết Chiêm, nhưng sau khi nhận được năm lần bảy lượt điện thoại của cô chủ nhiệm cũng cảm thấy hơi không ổn.
Hai ngày sau, mẹ của Tiết Chiêm, Tần Uyển Nhược, cuối cùng cũng bắt đầu "thuyết khách" con trai, muốn cậu nhanh chóng tham gia lớp học hè của trường.
"Mai đã là thứ Sáu rồi mẹ." Tiết Chiêm cầm kéo tỉa cành lá cho chậu hoa trong tay, động tác không nhanh không chậm, vẻ mặt lười biếng, "Còn có một ngày, nhất thiết phải đi sao?"
"Nhất thiết." Nhớ lại mấy lần ám chỉ của cô chủ nhiệm, thái độ của Tần Uyển Nhược trở nên kiên quyết, "Mẹ thấy mắt con cũng gần khỏi rồi.
Nếu mai đi học được, học thêm một ngày cũng tốt, đừng để mới khai giảng đã bị người ta bàn tán."
Tiết Chiêm vẫn mải mê di chuyển chậu hoa ra phía cửa sổ có nắng, Tần Uyển Nhược cuối cùng cũng nhìn rõ thứ trong tay cậu, nghi hoặc nổi lên: "Khoan đã, con lấy đâu ra chậu bạc hà thế?"
"Anh con dạo này mê bạc hà lắm đó." Em gái Tiết Chiêm, Tiết Tụng, tựa cửa, nghiêng đầu nói.
"Cái gì?" Tần Uyển Nhược quay đầu nhìn con gái, như vừa nghe được tin gì động trời.
"Con thấy anh ấy mua một bó hoa về, lá bạc hà tỉa ra cũng không vứt." Tiết Tụng cười cười, "Giờ lại còn trồng vào chậu nữa."
"Tiết Tụng, em có vẻ quản hơi rộng rồi đấy." Tiết Chiêm nhìn em gái một cái thật sâu, như đang cảnh cáo: "Em là camera hả?"
"Mẹ." Tiết Tụng đi đến bên cạnh Tần Uyển Nhược, giọng làm nũng xen lẫn vẻ tủi thân, "Mẹ bất công quá, con làm bài tập hè đến mỏi cả tay, sao anh trai lại có thể ung dung tự tại như vậy?"
Lời của Tiết Tụng không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, thúc đẩy Tần Uyển Nhược phải tỏ thái độ, chính thức gây áp lực với Tiết Chiêm: "Tiểu Chiêm, vậy quyết định thế nhé, mai đi học, lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho cô chủ nhiệm của con."
Cùng lúc mẹ rời đi, Tiết Tụng
- người đã đạt được mục đích, nháy mắt với Tiết Chiêm.
Thấy Tiết Chiêm mặt không cảm xúc định đóng cửa phòng, Tiết Tụng vội tiến lên hai bước, hai tay giữ lấy khung cửa: "Anh, đừng đóng cửa mà."
Sợ cửa kẹp tay Tiết Tụng, Tiết Chiêm thoáng chốc nới lỏng tay, Tiết Tụng cũng nhân cơ hội đó nhảy vào phòng. Cậu nhìn thấy rõ ràng nhưng không làm gì được, cuối cùng lạnh mặt nói: "Đồ vô lương tâm, uổng công anh còn giúp em làm bài tập hè."
Đối với cô em gái kém mình hai tuổi này, đánh giá duy nhất của Tiết Chiêm chính là – "Tiểu Diêm Vương".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!