Chương 48: (Vô Đề)

Đổi nickname sớm đến mức nào ư?

Có lẽ chính là sau ngày mua bó "Bạc Hà Tươi Mới" từ chỗ Hứa Giai Ninh, Tiết Chiêm chợt nảy ra linh cảm.

Nhưng nhiều năm sau này, anh chưa từng thay đổi.

Tình yêu nhất thời bén rễ nảy mầm, trở thành tình yêu sâu đậm nhất đời. Cũng giống hệt như tình cảm của anh dành cho Hứa Giai Ninh.

"Em có biết ý nghĩa của hoa bạc hà là gì không?" Tiết Chiêm đột nhiên hỏi.

Tay Hứa Giai Ninh đang tỉa bạc hà sớm đã ngừng lại, cô tựa vào bàn làm việc, qua những chiếc lá bạc hà nhìn về phía Tiết Chiêm, trong mắt ánh lên vẻ xúc động, nghe Tiết Chiêm chậm rãi nói ra đáp án.

"Ý nghĩa của hoa bạc hà là: Nguyện cùng em tương phùng lần nữa." Không cần nhiều lời, tất cả nằm trong sự im lặng.

Ly biệt bảy năm, dường như mọi thứ đã thay đổi, lại dường như chẳng có gì đổi thay.

Khi gặp lại, họ vẫn có thể giữ được trạng thái như hồi vừa thi đại học xong, tựa như đó là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, mà hôm nay, họ tiếp tục lời mời còn dang dở khi đó.

"Để anh nghĩ xem khi nào đi." Tiết Chiêm trầm tư nói, "Mùa thu nắng không quá gắt, hay là ngày mai chúng ta đi luôn nhé?"

"Được." Hứa Giai Ninh gật đầu.

"Vậy sáng mai 9 giờ anh đến tiệm hoa đón em." Tiết Chiêm nói.

"Được." Hứa Giai Ninh lại một lần nữa gật đầu.

"Khoan đã, hay là anh đến thẳng nhà đón em đi, như vậy tiện hơn, em không cần phải chạy qua chạy lại." Tiết Chiêm lại thay đổi ý định.

"Được." Hứa Giai Ninh lại một lần nữa gật đầu.

"Vậy em phải cho anh địa chỉ nhà." Tiết Chiêm cười cười.

"Được." Hứa Giai Ninh không biết đã gật đầu bao nhiêu lần, kiên nhẫn đáp lời anh.

"À còn nữa! Vậy em nhớ có thay đổi gì thì nói ngay cho anh, nếu ba mẹ anh đến làm phiền em, em phải nói cho anh, còn có Trần Nam Tinh…" Tiết Chiêm lo lắng dặn dò.

"Tiết Chiêm…" Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng có chút bực bội, "Chỉ một chuyện đơn giản mà anh dặn đi dặn lại cả ngàn lần, anh sợ cái gì chứ?"

"Anh sợ lại đánh mất em." Tiết Chiêm thấp giọng trả lời.

Đời người có được bao nhiêu cái bảy năm, Tiết Chiêm cuối cùng vẫn thấy sợ hãi. Nghĩ nếu anh không nghe được tên Hứa Giai Ninh từ chỗ Thương Tự, không nhìn thấy bác Trần ở dưới lầu, bác Trần không đem ngọn nguồn sự việc báo cho Hứa Giai Ninh…

Như vậy có phải chăng, anh và Hứa Giai Ninh sẽ tiếp tục bỏ lỡ nhau. Mà Tiết Chiêm không chịu nổi giả thiết đó.

"Em vẫn luôn ở đây mà." Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng mở miệng, lặng lẽ trấn an Tiết Chiêm.

Tiết Chiêm đang muốn tiếp tục nói chuyện với cô, ngoài cửa bước vào ba bốn nhân viên của tiệm hoa.

Trong đó một cô gái trông như vừa tốt nghiệp đại học, đến tiệm của Hứa Giai Ninh làm học việc, tích cực báo cáo công việc với Hứa Giai Ninh: "Chị Giai Ninh, lô hoa mới nhập về rồi ạ."

Hứa Giai Ninh vội vàng thu dọn lại tâm trạng, chuẩn bị chỉ dẫn nhân viên bắt tay vào việc. Tiệm hoa đông người hơn, cô cũng ngại tiếp tục nói chuyện sâu hơn với Tiết Chiêm, cô đứng dậy từ từ đẩy anh ra ngoài, vội vã muốn tiễn khách.

Trước khi đi, Tiết Chiêm còn không quên cầm lấy bó lá bạc hà đã được thu dọn, ôm trong tay.

"Anh lấy lá bạc hà làm gì?" Hứa Giai Ninh nghi hoặc, "Đó là thứ em định vứt đi mà."

"Anh biết." Tiết Chiêm chậm rãi đi ra ngoài cửa hàng, "Anh vứt giúp em."

Đi chưa được mấy bước, anh lại dừng lại ở cửa, quay đầu nói với Hứa Giai Ninh: "Nhất định nhớ nhé, sáng mai 9 giờ, dưới lầu nhà em, anh sẽ luôn đợi em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!