Chương 46: (Vô Đề)

Muốn gặp em, chỉ muốn gặp em.

Tâm trạng này kể từ khi Tiết Chiêm bắt đầu phụ trách chuẩn bị tiệc cưới cho Thương Tự và Ôn Thư Bạch, đã gieo mầm trong lòng anh.

Anh biết dù thế nào đi nữa, trong hôn lễ của Ôn Thư Bạch, Hứa Giai Ninh nhất định sẽ đến, và là phù dâu duy nhất.

Sau khi vào cửa, việc *****ên Tiết Chiêm làm là tìm kiếm Hứa Giai Ninh đang ngồi ở bàn phía trước. Tìm được cô rồi, anh đang định tiến về phía cô thì có người lại ngăn lại, nhắc nhở anh nghi lễ sắp bắt đầu.

Trong hôn lễ, ngàn việc vạn việc, cô dâu chú rể là nhất.

Thế là Tiết Chiêm tạm thời dừng bước, nhìn người dẫn chương trình hôn lễ lên sân khấu, tuyên bố nghi thức bắt đầu. Rất nhanh sau đó, chính anh trong vai trò phù rể cũng lên sân khấu, vị trí đó đối diện với phù dâu ở

phía xa, anh có cơ hội thường xuyên nhìn về phía Hứa Giai Ninh.

Hôn lễ của Thương Tự và Ôn Thư Bạch được tổ chức long trọng và tốt đẹp.

Tiết Chiêm mừng cho họ rất nhiều, cũng cảm thấy ngưỡng mộ, bất giác nghĩ đến mình và Hứa Giai Ninh.

Liên tưởng quá xa, chính anh cũng cảm thấy quá hão huyền, nhưng giờ phút này trong khung cảnh này, chỉ cần nghĩ đến thôi, sự hưng phấn và vui mừng đó cũng đủ tràn ngập cả trái tim anh.

Anh quá đắm chìm, đến khi tiết mục tiếp theo bắt đầu, anh lại nhìn về phía Hứa Giai Ninh, đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Trên sân khấu, Ôn Thư Bạch đã giơ cao bó hoa cưới, chuẩn bị ném xuống để truyền lại hạnh phúc.

Trước đó cô ấy cũng đã quay người nhìn thấy vị trí của Hứa Giai Ninh, sau đó làm động tác tay "OK" với Hứa Giai Ninh.

Mà Thương Tự bên cạnh mắt rất tinh, nhạy bén phát hiện sự hoảng hốt của cậu bạn thân cách đó không xa, vội vàng chỉ hướng cho anh, nhắc nhở: "Tiết Chiêm, Hứa Giai Ninh ở đằng đó."

Lúc này Tiết Chiêm mới vội vàng xuyên qua đám đông, tiến về phía những vị khách đang chuẩn bị muốn nhận hoa cưới.

Anh vừa đi nhanh đến nơi, Hứa Giai Ninh đang gật đầu với Ôn Thư Bạch, mà Ôn Thư Bạch quay người lại bắt đầu tung hoa.

Bó hoa cưới vốn dĩ nhắm thẳng về phía Hứa Giai Ninh, lúc này lại rơi trúng người Tiết Chiêm. Tiết Chiêm hoảng hốt, cũng theo bản năng đưa tay ra đỡ, thế là người nhận được bó hoa, lại chính là cả hai người họ.

Hứa Giai Ninh bực bội vì bị người khác giành mất, ngẩng đầu đang định lý luận, lại đối diện với ánh mắt của Tiết Chiêm.

Đó là một đôi mắt phượng một mí lạnh lùng mà cô chưa từng quên được, đuôi mắt xếch lên, hàng mi cong dài rậm rạp, vẻ tự phụ cao ngạo, lại càng thêm lạnh lùng xa cách so với thời đi học.

Giờ khắc này, bốn mắt họ nhìn nhau, nhất thời không ai nói nên lời.

Thấy cảnh tượng này, Ôn Thư Bạch quay đầu lại không nhịn được khẽ nói: "Nghiệt duyên mà…"

Ai có thể phủ nhận, nghiệt duyên cũng là duyên.

Mà thứ tình cảm dây dưa mãi không dứt, khó có thể cắt bỏ, lại quá khó để định nghĩa, ai biết được có phải là chính duyên đang chịu thử thách, nên mới trông có vẻ hỗn loạn sôi nổi như vậy.

Từ khi hôn lễ bắt đầu, Hứa Giai Ninh không hề nói chuyện với Tiết Chiêm, vì bó hoa cưới, lúc này mới nhìn anh thêm vài lần, còn trừng mắt nhìn anh.

"Trừng anh làm gì? Anh cũng không định giành với em đâu." Tiết Chiêm nhanh chóng buông lỏng tay trước, miệng lẩm bẩm.

"Vốn dĩ là Thư Bạch cho tôi." Hứa Giai Ninh cũng hừ một tiếng, "Muốn cướp cũng không cho anh."

Nhiều năm không gặp, trong không khí hòa hợp vui vẻ của hôn lễ, họ đột nhiên không biết nên nói gì, vừa mở miệng đã lắp bắp, dường như đều mang theo sự căng thẳng.

Nhưng dù sao cũng coi như đã phá vỡ sự im lặng trước đó, Tiết Chiêm nhìn bó hoa cưới, như lơ đãng hỏi cô: "Muốn bắt được hoa cưới thế này, là nôn nóng kết hôn với bạn trai lắm à?"

"Tôi không có bạn trai."

Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng nói ra câu mà Tiết Chiêm muốn nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!