Hứa Giai Ninh đã quyết tâm từ chức, còn cô bạn thân Ôn Thư Bạch lại đang một lòng một dạ tìm việc.
Sau khi du học trở về, mấy ngày nay Ôn Thư Bạch nộp vô số hồ sơ, cuối cùng lại chỉ nhận được lời mời phỏng vấn từ Tập đoàn Thương Thị, không khỏi rất thất vọng.
Gọi điện thoại cho Hứa Giai Ninh, Ôn Thư Bạch hoài nghi năng lực của mình không đủ, lại càng lo lắng việc Thương Thị chìa cành ô liu hoàn toàn là vì mối quan hệ đính hôn giữa cô và Thương Tự.
Hứa Giai Ninh vài ba câu đã giúp cô giải tỏa nỗi tự dằn vặt, nói rằng thân phận con gái một của nhà họ Ôn quá đặc thù, khiến các công ty
khác e dè. Hơn nữa, viện thiết kế của Thương Thị mỗi năm tuyển nhân viên mới rất ít, luôn có tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt, việc họ
tuyển cô là vì hồ sơ của cô đẹp, tuyệt đối không phải nhờ quan hệ mà vào.
Ôn Thư Bạch lấy lại tinh thần, cũng quan tâm đến cô: "Chị Giai Ninh, bên chị sao rồi?"
"Mỗi ngày bàn giao công việc thôi. Cũng không tăng ca, mỗi ngày đúng giờ là chị về." Hứa Giai Ninh trả lời, "Mẹ chị thì lại bảo chị suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng tiếp quản tiệm hoa, dù sao công việc tốt càng ngày càng khó tìm. Chị cũng nói với mẹ rồi, đây là quyết định sau khi chị đã suy nghĩ thấu đáo."
Giọng cô dần trở nên nhẹ nhàng: "Em biết đấy, chị là đứa trẻ mồ côi cha từ trong bụng mẹ, đến mặt ba chị cũng chưa từng thấy, từ nhỏ đã sống nương tựa vào mẹ. Chị không muốn cứ 996 như vậy mãi, mỗi ngày chỉ có lúc ăn bữa cơm tối mới có thể ở bên mẹ."
Đây là điều Ôn Thư Bạch thương Hứa Giai Ninh nhất.
Lớn lên trong gia đình đơn thân, vậy mà vẫn có thể luôn vui vẻ, lạc quan. Ôn Thư Bạch chưa bao giờ thấy Hứa Giai Ninh ủ rũ chán nản, như thể trời sinh cô đã mang trong mình nguồn năng lượng dồi dào.
"Dù sao thì ***** vật chất của chị không quá lớn, cũng không thiếu tiền lắm đâu." Trong điện thoại, Hứa Giai Ninh cười cười, "Cùng mẹ chị kinh doanh tiệm hoa, mỗi ngày bán hoa vừa vui vẻ lại vừa nhẹ nhàng."
Nhẹ nhàng có lẽ chỉ là lời nói để trấn an Ôn Thư Bạch. Nhưng vui vẻ là thật.
Hứa Giai Ninh lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, em hẹn phỏng vấn ngày nào thế? Vừa hay mấy ngày nữa chị còn ở lại Thương Thị, đến lúc đó chị dẫn em
đi nhà ăn nhé."
Tập đoàn Thương Thị có nhà ăn riêng cho nhân viên, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm. Nhưng dù hương vị có ngon đến mấy, ăn liên tục mấy năm, Hứa Giai Ninh vẫn thấy ngán.
Cũng chính vì gần đây thường xuyên phải chạy sang Long Xương Tân Tài, một thời gian dài không ăn cơm ở nhà ăn tập đoàn, Hứa Giai Ninh thế mà đột nhiên có chút nhớ nhung.
"Được đó, thứ ba tuần sau nhé." Ôn Thư Bạch nói thời gian.
Cúp điện thoại xong, Hứa Giai Ninh mở tài liệu, nhớ lại kinh nghiệm trao đổi với HR phòng nhân sự, lại hỏi thêm vài đồng nghiệp bên cạnh, rồi tổng hợp cho Ôn Thư Bạch một bản kinh nghiệm phỏng vấn để tham khảo.
Vài ngày sau, vào buổi trưa.
Hứa Giai Ninh cùng Ôn Thư Bạch, người vừa tham gia xong buổi phỏng vấn, cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn nhân viên.
Đang ăn, thì thấy tổng tài Thương Tự đi thẳng về phía họ. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng, miệng nói "Trùng hợp thật", Ôn Thư Bạch vậy mà cũng tin, chỉ có Hứa Giai Ninh bên cạnh cười mà không nói.
Khi nói chuyện, Thương Tự không hỏi han gì về buổi phỏng vấn, mà lại hỏi Ôn Thư Bạch về quan điểm đối với thiết kế, xem ra rất tin tưởng vào năng lực chuyên môn của Ôn Thư Bạch.
"Hôm nay mấy người phỏng vấn khá tốt, cảm giác không khí làm việc của đội nhóm rất hòa hợp." Ôn Thư Bạch nghĩ nghĩ, nhìn về phía Hứa
Giai Ninh nói, "Chỉ là cây xanh hơi ít, môi trường làm việc cần cải thiện."
Thương Tự cười cười, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Giai Ninh đã như một phản xạ có điều kiện nói: "Chờ công việc của em ổn định rồi, chị tặng em mấy chậu cây nhà chị trồng, em muốn để đâu thì để."
Từ nhỏ đã giúp gia đình kinh doanh tiệm hoa, Hứa Giai Ninh thích nhất là bận rộn với những việc này. Bạn thân tặng cây xanh, Ôn Thư Bạch tự nhiên vui vẻ nhận hết.
Mà Thương Tự thì đột nhiên nhớ đến việc riêng cậu bạn thân nhờ vả, lạnh nhạt hỏi: "Hứa Giai Ninh, cô từng gặp Tiết Chiêm chưa?"
"Hả?" Hứa Giai Ninh sững sờ, sau đó giả ngốc cho qua chuyện, "Thương tổng, người này tôi không quen, có nghiệp vụ gì qua lại sao?"
"Không phải chuyện công việc." Biết rõ Hứa Giai Ninh không muốn nói, nhưng Thương Tự vẫn nói tiếp, "Cậu ấy nhờ tôi mang cho cô một tấm danh thiếp, bảo cô nhận lấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!