Chương 44: (Vô Đề)

Tập đoàn Thương Thị.

Giữa lúc đang bù đầu với công việc phiền phức, Hứa Giai Ninh nhận

được tin nhắn từ Ôn Thư Bạch, rủ cô xuống lầu tập đoàn uống trà chiều.

Hứa Giai Ninh cũng vừa hay muốn ra ngoài hít thở không khí, bèn vui

vẻ đồng ý, lấy cớ "cần đi gặp bên A trao đổi công việc" để xin phép lãnh đạo.

"Chị cũng thông minh tìm cớ đó, Ôn Thư Bạch"

Ngày thường cô làm việc rất chăm chỉ, lãnh đạo cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp cho cô hai tiếng ra ngoài.

Hứa Giai Ninh ngồi ở quán cà phê dưới lầu, thản nhiên tận hưởng khoảnh khắc nhàn rỗi này.

Ôn Thư Bạch lại có chút đau lòng: "Khó khăn cho chị quá, ngày thường chị tăng ca, dù không muốn làm cũng phải làm. Đến lúc muốn thư giãn một chút, hai tiếng đồng hồ cũng phải cố gắng tìm lý do."

"Hết cách rồi, môi trường chung bây giờ là vậy." Hứa Giai Ninh đã quen, "Cũng may phúc lợi khá tốt, gần đây chị đang do dự không biết có nên từ chức không."

"Chị muốn từ chức sao?" Ôn Thư Bạch kinh ngạc.

"Mệt quá." Hứa Giai Ninh trả lời, "Có lẽ em chưa trải qua cường độ công việc kiểu này, chị cảm thấy nói quá một chút, chính là đang bán mạng kiếm tiền."

Ngành lập trình viên này, chính là công việc dựa vào tuổi trẻ. Hơn nữa kỹ thuật thay đổi quá nhanh, cường độ công việc quá lớn, sự phát triển nghề nghiệp bị hạn chế, dưới đủ loại nguyên nhân, nhiều người làm vài năm liền nghỉ.

Tập đoàn Thương Thị dù lớn đến mấy cũng không ngoại lệ. Mấy năm nay, Hứa Giai Ninh đã quen nhìn đồng nghiệp đổi nghề hoặc nhảy việc.

"Thương Thị nhà họ cũng rất bóc lột." Ôn Thư Bạch khách quan bình luận.

"Công ty lớn nào chẳng vậy." Hứa Giai Ninh chuyển chủ đề, cười nói, "Hơn nữa, gì mà "Thương Thị nhà họ", là "Thương Thị nhà em chứ. Bây giờ em là vị hôn thê của Thương tổng, còn định cùng chị chửi anh ta

sao?"

"Cũng không phải không được…" Ôn Thư Bạch yếu ớt nói tiếp. "Thôi bỏ đi." Hứa Giai Ninh xua xua tay, cảnh giác nhìn xung quanh,

"Nam Thành đất chật người đông, em cứ nhắc mãi đến anh ta, cẩn thận anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt em đấy."

"Sao có thể chứ?" Ôn Thư Bạch vừa nghe đã biết cô đang dọa cô ấy, "Phải khoa học chứ, em là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên

định…"

Chữ "giả" còn chưa nói ra khỏi miệng, cô nhìn thấy một người đi ngang qua cửa sổ, nhận ra là Thương Tự, theo bản năng cô ấy cúi đầu xuống.

"Em đang làm gì vậy?" Hứa Giai Ninh sững sờ.

"Suỵt, đừng nói chuyện, chị cũng cúi thấp đầu xuống một chút, đừng quay đi đâu đấy." Ôn Thư Bạch vừa dặn dò, vừa giữ lấy cánh tay cô.

Hứa Giai Ninh mơ hồ ý thức được, bèn làm theo.

"Được rồi, anh ấy không vào." Ôn Thư Bạch làm động tác tay OK "đã an toàn", "Anh ấy không phải đang làm việc sao? Giờ này xuống lầu làm gì, làm em sợ hết hồn."

"Em căng thẳng cái gì?" Hứa Giai Ninh nén cười, "Hai người đã đính hôn rồi."

"Căng thẳng gì chứ?" Ôn Thư Bạch nghiêm giọng phản bác, tìm cớ nói, "Rõ ràng là em đang lo lắng cho chị, cái người tìm cớ xuống lầu trốn

việc đó."

"Trời ơi!" Hứa Giai Ninh lập tức còn căng thẳng hơn cả cô ấy, "Mau nhìn giúp chị xem, Thương tổng đi xa chưa? Lúc chị xin lãnh đạo, anh ta đang ở trong văn phòng lãnh đạo của chị, anh ta nghe thấy hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!