"Vậy…" Tiết Chiêm chậm rãi mở miệng, giọng nói khó khăn lạ thường, "Vậy ông có biết Hứa Giai Ninh mấy năm nay sống thế nào không?"
Anh cho rằng Trương Hàn Sơn, người phụ trách giám sát anh, cũng sẽ biết tình hình gần đây của Hứa Giai Ninh, nhưng Trương Hàn Sơn lại lắc đầu: "Chủ tịch chỉ cho người theo sát cậu, còn phía cô Hứa, chúng tôi cũng không biết."
Đúng vậy, người ta sớm đã bị dọa chạy rồi, sau khi bén rễ ở Bắc Kinh, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại Nam Thành nữa, cần gì phải lãng phí nhân lực theo dõi làm gì?
Tiết Chiêm trầm mặc, không hỏi thêm nữa. So với việc nguyện vọng thi đại học của anh bị sửa đổi, những gì Hứa Giai Ninh phải chịu đựng càng khiến anh đau lòng khôn xiết.
Nỗi oán hận dồn nén trong lòng anh, thậm chí là sự căm ghét phức tạp, ngày càng trở nên sâu nặng. Khi nhìn về phía Trương Hàn Sơn, ánh mắt anh có vẻ sâu thẳm u tối: "Loại chuyện này… Sao họ có thể làm được
chứ?"
"Tiết tổng, cậu cần phải bình tĩnh." Tiết Chiêm dù sao cũng còn trẻ tuổi, Trương Hàn Sơn mơ hồ nhận ra anh muốn lập tức đi đối chất với ba mẹ,
vội vàng ngăn lại, "Lúc này gây ra tranh chấp không có lợi cho cậu, cũng là rút dây động rừng."
Tiết Chiêm suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng hiểu ra, nếu anh tùy tiện đến gặp ba mẹ anh để lật bài ngửa, không những không thay đổi được gì, mà còn rút dây động rừng, thúc đẩy họ lại có hành động gì đó với Hứa Giai Ninh.
Mà anh và Hứa Giai Ninh, lại không thể chịu đựng thêm hiểu lầm nào nữa.
Việc cấp bách, anh chỉ muốn mau chóng tìm được Hứa Giai Ninh.
"Trương Hàn Sơn." Bàn tay Tiết Chiêm ấn lên tài liệu dự án, đột nhiên mở miệng nói, "Năm đó nhà họ Trần ký giấy tờ, phương thức liên lạc của Trần Nam Tinh, còn có địa chỉ nhà họ Trần, ông có thể tra ra được chứ?"
Ngày hôm sau.
Một cuộc điện thoại gọi Trần Nam Tinh đến quán cà phê gần địa chỉ cũ của tiệm hoa "Hứa Người Một Cành Hoa".
Người gọi nói rằng tiền bồi thường năm đó có một khoản nhỏ bị thiếu, cần phải nói chuyện. Trần Nam Tinh xác nhận lại không phải kẻ lừa đảo mới đồng ý đến gặp.
Không ngờ, sau khi vào cửa, lại thấy Tiết Chiêm.
Bảy năm không gặp, Trần Nam Tinh vẫn có thể nhận ra anh. Lại không nhịn được mà so sánh mình với anh, trong lòng biết rõ anh ta bây giờ đã là người ngoài bốn mươi, không còn thanh xuân, cũng chẳng có thành tựu gì lớn.
Còn Tiết Chiêm, sớm đã không còn là cậu nam sinh ngây ngô mặc đồng phục nữa, anh mặc vest phẳng phiu, cao lớn ung dung, dung mạo đã trút bỏ vẻ trẻ con, trở nên lạnh lùng và đầy cảm giác áp bức.
Nhưng dường như vẫn còn đó sự lịch sự lễ phép đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta năm nào, thấy anh ta đến, anh đứng dậy tươi cười chào hỏi.
Mà Trần Nam Tinh thì thật sự cả đời này không muốn gặp lại anh nữa, xoay người định bỏ đi.
Tiết Chiêm vội vàng gọi cậu lại: "Trần Nam Tinh, chuyện năm đó, tôi đã biết cả rồi."
Đã biết cả?
Tiết Chiêm biết bao nhiêu, có biết chuyện ba mẹ Tiết Chiêm gây áp lực cho Hứa Giai Ninh, có biết chuyện anh ta cắt ghép đoạn ghi âm, vứt bỏ thư tình, nói những lời đó với Hứa Giai Ninh không?
Bị Tiết Chiêm gọi như vậy, Trần Nam Tinh ngược lại không dám đi nữa, anh ta ngồi lại vị trí cũ, nhìn Tiết Chiêm, luôn có chút lo lắng bất an và chột dạ.
"Tôi biết ba mẹ tôi mua đất khai phá, khiến tiệm hoa nhà Hứa Giai Ninh buộc phải đóng cửa." Tiết Chiêm thẳng thắn nói với anh ta, "Trước kia tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Sự thù địch của anh đối với tôi, quả thực là tôi đáng phải chịu."
Trong mắt Tiết Chiêm, Trần Nam Tinh chính là người bảo vệ Hứa Giai Ninh, sự thù địch anh ta thể hiện với mình, chính là bắt nguồn từ những ấm ức mà Hứa Giai Ninh phải chịu. Chỉ riêng điểm này, Tiết Chiêm có thể chấp nhận mọi thái độ tồi tệ của Trần Nam Tinh.
Thế nhưng Trần Nam Tinh lại không muốn ngồi lâu, càng không muốn nói nhiều chuyện quá khứ: "Chuyện năm đó, bây giờ nhắc lại không cần thiết. Tôi chỉ nói cho cậu biết, Hứa Giai Ninh hiện tại sống rất tốt, cô ấy sẽ không về Nam Thành đâu. Sau này hai người đường ai nấy đi, lôi chuyện cũ ra không có ý nghĩa gì."
"Tôi không phải lôi lại chuyện cũ." Tiết Chiêm kiên định nói, "Tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần."
"Gặp mặt, rồi sao nữa?" Trần Nam Tinh cười lạnh, "Xin lỗi kiểu cảm động à? Bồi thường cho cô ấy? Đừng ngây thơ nữa, Tiết đại thiếu gia, à không, nên gọi cậu là Tiết tổng, cuộc đời cậu đã huy hoàng như vậy rồi, lại cứ nhất định phải lôi người bị hại năm đó ra làm gia vị, kéo cô ấy ra khỏi cuộc sống bình lặng sao?"
"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi…" Tiết Chiêm khẽ nhíu mày, cảm thấy phản ứng của Trần Nam Tinh có chút quá khích, "Những chuyện này không phiền anh phải lo, tôi chỉ muốn nhờ anh chuyển một lời nhắn. Còn có gặp tôi hay không, tôi nghĩ Hứa Giai Ninh sẽ có phán đoán của riêng mình, anh không thể thay cô ấy quyết định."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!