Bảy năm, một khoảng thời gian đủ để rất nhiều chuyện xảy ra.
Nhóm bạn lớp Hỏa Tiễn năm đó, giờ đã học đại học, mỗi người một nơi trên khắp cả nước.
Hứa Giai Ninh, Nam Phong, bốn năm cùng trường khác khoa, Tô Tri Ngụy và Kiều Mộc Nhiên cũng ở Bắc Kinh, nhóm bốn người từng thân thiết vẫn có thể thường xuyên gặp mặt, quan hệ luôn được duy trì tốt.
Thế nhưng đến khi tốt nghiệp năm 2020, tất cả phải đối mặt với lựa chọn cuộc đời: ở lại Bắc Kinh hay không.
Nam Phong đã nhận được offer từ một công ty lớn ở Bắc Kinh, vì muốn cho mẹ cuộc sống tốt hơn, Nam Phong dự định ở lại Bắc Kinh phấn đấu vài năm, tích cóp thêm chút tiền.
Kiều Mộc Nhiên sau khi tốt nghiệp khoa Báo chí của Đại học Truyền thông Trung Quốc, trong thời gian thực tập năm cuối đã thích một công ty truyền thông lớn, công việc liên quan đến giới giải trí, đúng như lời cô ấy nói hồi cấp ba, có thể "chụp hết mỹ nam mỹ nữ nhân gian".
Tô Tri Ngụy là người duy nhất trong bốn người lựa chọn thi cao học, lại còn thi đỗ vượt ngành sang khoa Lịch sử, cũng coi như một cách kiên trì với đam mê thời cấp ba.
Còn Hứa Giai Ninh, bạn bè cũng khuyên cô ở lại Bắc Kinh, nhưng cô nghĩ đến mẹ một mình ở Nam Thành kinh doanh tiệm hoa, lòng không nỡ, nên sau khi tốt nghiệp vẫn nộp đơn vào các công ty lớn ở Nam Thành, cuối cùng chọn Tập đoàn Thương Thị, một nơi có thực lực hùng hậu và cũng là nơi cô thích nhất.
Thế là, buổi tiệc liên hoan nhỏ mùa tốt nghiệp, lại thành ra tiệc chia tay mà ba người kia dành cho cô.
"Giai Ninh, chờ cậu về rồi, cũng đừng quên tớ đấy." Kiều Mộc Nhiên lại nói câu này, y hệt như hồi tốt nghiệp cấp ba.
Hứa Giai Ninh cười: "Cả ngày bận rộn đu idol, ngắm trai xinh gái đẹp như cậu, cậu đừng quên tớ là được rồi."
"Đâu có!" Kiều Mộc Nhiên bắt đầu chia sẻ chuyện hậu trường showbiz, "Tuy tớ làm việc chưa lâu, nhưng đã vỡ mộng rồi, làm gì có chuyện hào nhoáng như bề ngoài đâu, khối ngôi sao tỏ thái độ với bọn tớ đấy…"
"Nguyện vọng duy nhất của tớ bây giờ là đừng để tớ tận mắt thấy idol mình sụp phòng. Đương nhiên, idol của tớ tuyệt đối sẽ không sụp." Kiều Mộc Nhiên nói thêm.
"Idol hiện tại của cậu rốt cuộc là ai thế?" Tô Tri Ngụy chẳng hiểu gì cả, "Giờ tớ biết mặt được mười hai người exo hồi cấp ba rồi đấy, nhưng cậu đúng là đổi idol nhanh thật."
"Tớ đã không mê bọn họ nữa rồi." Kiều Mộc Nhiên gõ gõ vào màn hình nền điện thoại, "Tớ giờ chuyển sang mê SEVENTEEN. Tuy hiện tại
chưa tiếp xúc được, nhưng tớ tin là…"
"Thôi rồi, lại là 17 người nữa." Tô Tri Ngụy thấy đau đầu.
"SEVENTEEN không phải mười bảy người, mà là đại diện cho 13 thành viên + 3 unit + 1 tập thể." Giống như hồi lớp 10, Kiều Mộc Nhiên chán nản giải thích.
Hứa Giai Ninh xem hai người họ đối đáp qua lại, không nhịn được hỏi thẳng: "Hai cậu có ý gì với nhau à?"
"Không có cửa đâu." Kiều Mộc Nhiên đáp, "Cậu cũng thấy rồi đó, gu bạn trai bao đời của tớ hoàn toàn trái ngược với cậu ta."
"Tớ cũng vậy." Tô Tri Ngụy phụ họa.
Kiều Mộc Nhiên lại hỏi tiếp: "Nói đến đây, Giai Ninh, lúc đại học mọi người đều yêu đương cả, sao không thấy cây vạn tuế nhà cậu nở hoa
thế?"
"Không nở nổi đâu." Hứa Giai Ninh học theo cách nói của cô bạn. "Ủa, sao vậy, sao vậy?" Kiều Mộc Nhiên đặc biệt không hiểu.
"Không vì sao cả." Hứa Giai Ninh mở điện thoại, trả lời tin nhắn của HR phòng nhân sự Tập đoàn Thương Thị, "Bây giờ tớ muốn nghiêm túc kiếm tiền, yêu đương chỉ làm phân tán tinh lực thôi."
"Cậu thật sự muốn làm lập trình viên sao?" Kiều Mộc Nhiên tỏ vẻ lo lắng, "Mệt lắm, lại còn tăng ca nhiều nữa."
"Nhưng lương cao." Hứa Giai Ninh một câu nói trúng tim đen.
Ngoài xã hội năm nào cũng kêu gào "trốn khỏi các công ty lớn", nhưng năm nào sinh viên tốt nghiệp Thanh Hoa cũng đổ xô vào đó.
Hứa Giai Ninh nhận được offer vị trí phát triển phần mềm, thực ra đãi ngộ lương bổng rất tốt, lương cộng thưởng cuối năm, thêm cả phí ký hợp đồng, một năm có thể kiếm được gần 50 vạn (500.000 NDT).
Hơn nữa có thể trở về quê hương Nam Thành, về bên mẹ, giai đoạn này cô đã vô cùng mãn nguyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!