"Hứa Giai Ninh."
Dưới màn đêm, cậu khẽ gọi tên cô, giọng điệu kéo dài xa xăm, như dư vị còn vương vấn nơi đầu môi.
Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, gò má Hứa Giai Ninh lại hơi nóng bừng.
Cô không hiểu sao lại thấy hơi đứng ngồi không yên, bèn đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía mấy chiếc xe buýt sắp vào bến cách đó không xa, quay đầu lại hỏi: "Tiết Chiêm, cậu đợi xe số mấy?"
"Ừm… 527." Tiết Chiêm cũng đứng lên, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới bảng thông báo ở trạm, thuận miệng đọc ra một con số.
"Kia, đến rồi kìa." Hứa Giai Ninh thấy rõ số hiệu trên chiếc xe buýt đang vào bến, duỗi tay chỉ chiếc thứ hai, nhắc cậu: "Phải rồi, cậu có đủ tiền lẻ không?"
"Cậu muốn tiền lẻ à?" Tiết Chiêm hỏi lại, tay nhanh chóng sờ sờ túi quần áo.
"Hả?" Hứa Giai Ninh sững sờ, vội giải thích: "Không phải tớ muốn, là để cậu đi xe."
"Ồ, ra vậy." Tiết Chiêm suy nghĩ một lát, tay phải day day giữa trán, giọng nhàn nhạt: "Quên mang rồi."
Hứa Giai Ninh cuối cùng không nhịn được, lên tiếng nghi ngờ: "…Lúc nãy cậu thật sự đi xe buýt đến đây à?"
Tiết Chiêm rất vô tội xòe tay: "Có người khác trả tiền giúp tớ, tớ không có thói quen mang tiền theo bên người."
Lúc này Hứa Giai Ninh mới nhớ ra cậu là tiểu thiếu gia được người hầu hạ từ nhỏ, không phải kiểu người ngày nào cũng phải bắt xe buýt đi học như cô, việc đột nhiên quên mất chuyện nhỏ nhặt như chuẩn bị tiền lẻ để đi xe buýt thật sự rất bình thường.
"Thôi được, vậy cậu cầm đi." Hứa Giai Ninh thò tay vào túi mình, móc ra tiền lẻ, nhẹ nhàng đặt vào tay Tiết Chiêm: "Cho cậu mượn hai tờ."
Giá vé xe buýt ở Nam Thành rất rẻ, học sinh đi xe chỉ cần 5 hào.
Hứa Giai Ninh rất chu đáo, còn nghĩ đến cả việc có thể nhà cậu không có tuyến xe buýt đi thẳng tới, cần phải chuyển tuyến, nên đã đưa cho cậu hai tờ 5 hào.
"Cảm ơn." Tiết Chiêm nhận tiền, một tờ cầm trong tay, lên xe bỏ vào hòm vé. Tờ còn lại cậu suy nghĩ một chút, gấp lại ngay ngắn, sau khi ngồi xuống thì lặng lẽ cất vào túi áo sơ mi.
Điều Hứa Giai Ninh không biết là, cho dù có chuyển tuyến, cũng không có chuyến xe buýt nào đi đến nhà họ Tiết. Dinh thự của nhà hào môn chỉ có xe riêng mới đến được, và cũng chỉ có xe nhà họ Tiết mới được phép vào.
Trên chuyến xe buýt 527, Tiết Chiêm nhìn bản đồ trên điện thoại, chọn một địa điểm quen thuộc ven đường, sau đó báo cho tài xế, cậu chỉ ngồi vài trạm là đã xuống xe.
Tài xế đã loanh quanh ở gần đó, giờ phút này hành động nhanh chóng, trước khi Tiết Chiêm đến, xe đã chờ sẵn ở trạm xe buýt.
Tài xế đang nói chuyện phiếm với vệ sĩ ngồi ở ghế trước, nhưng mắt vẫn không rời phía trước. Thấy một chiếc xe buýt dừng khá lâu ở đằng xa, người cứ xuống mãi, còn phàn nàn vài câu, ngại chiếc xe che mất tầm nhìn tìm kiếm bóng dáng Tiết Chiêm của họ.
Giây sau không ngờ tới, thiếu gia nhà họ lại có thể từ chiếc xe buýt đó bước xuống.
Thảo nào Tiết Chiêm lại bảo họ chờ ở đây.
Tiết Chiêm ngồi ở hàng ghế sau rõ ràng tâm trạng không tệ, miệng ngân nga một giai điệu nhỏ. Vệ sĩ đúng lúc hạ kính cửa sổ xe xuống một nửa, để gió đêm lùa vào. Tiết Chiêm nheo mắt, như nhớ ra điều gì, khẽ cong môi cười.
Vệ sĩ không nén nổi lòng hóng chuyện, cố ý hỏi cậu: "Lần này có xin được cách liên lạc không?"
Tiết Chiêm mở mắt, lại bị anh ta hỏi đến ngớ người: "Cái gì?"
"Thiếu gia đừng ngại." Vệ sĩ không lựa lời, trêu chọc: "Chuyện này chúng tôi sẽ không nói cho ông bà chủ đâu."
Hiểu ý anh ta rồi, Tiết Chiêm ngả cả người ra sau, đầu tựa vào ghế, lòng thoáng chút buồn bã, nhắm mắt, từ từ nói: "Tôi quên rồi."
Là thật sự quên.
Nhưng dường như vẫn còn lưu lại vài thứ. Ví như tờ tiền lẻ áp nơi ngực áo, lại ví như bó hoa đặt bên cửa sổ phòng ngủ.
Dù rằng, hoa tươi sẽ dần mất đi vẻ đẹp ban đầu, bó bạc hà rồi cũng sẽ khô héo, không được tươi tắn tự nhiên như khi trồng trong chậu.Thứ Hai ngày 19, là ngày học sinh mới khối 10 trường Trung học Ninh Viễn nhập học báo danh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!