Chương 39: (Vô Đề)

"Có lẽ khoảng tháng Tám gì đó." Tần Uyển Nhược vẫn mải mê nói, "Đến lúc đó cô sẽ liên lạc với cháu."

"Cô ơi, cháu và Tiết Chiêm thật ra không thân đến vậy đâu." Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng rút bàn tay đang bị nắm của mình ra, lùi xa khỏi Tần Uyển Nhược, cuối cùng cũng lên tiếng, "Cậu ấy chắc cũng không cần lời chúc phúc của cháu."

Tần Uyển Nhược cười gượng gạo, đang định nói thêm gì đó thì nhận được điện thoại của thư ký.

Bà vội vàng đứng dậy, trước khi đi giải thích với Hứa Giai Ninh: "Xin lỗi cháu, công ty có việc gấp tìm cô, cô phải về một chuyến. Có cơ hội chúng ta lại nói chuyện nhé."

Cái gì gọi là có cơ hội?

Họ ngồi cùng nhau thì còn có thể nói chuyện gì nữa?

Hứa Giai Ninh không nói gì thêm, chỉ một mình lặng lẽ đi đến quầy thu ngân của quán cà phê.

Không lâu sau, Tần Uyển Nhược lại quay lại, trong tay cầm một chiếc ô: "Quên mất chưa thanh toán, để cô trả nhé, cháu còn là học sinh, chắc không mang theo tiền đâu."

"Cô gái này lúc nãy đã thanh toán rồi ạ." Nữ phục vụ ở quầy nhắc nhở.

Nghe vậy, trên mặt Tần Uyển Nhược thoáng chút khó xử, nhưng điều đó lại càng củng cố một ý nghĩ khác trong đầu bà, bà đưa chiếc ô trong tay cho Hứa Giai Ninh: "Bên ngoài trời mưa rồi, chiếc ô này cho cháu."

Hứa Giai Ninh sững sờ, chiếc ô có phải là khởi đầu giữa cô và Tiết Chiêm không?

Nhưng đến hôm nay, ít nhất cô không muốn dính dáng gì đến người nhà của cậu nữa.

Thấy cô mãi không nhận, Tần Uyển Nhược đang có việc gấp cũng có chút sốt ruột, nói thêm: "Tặng cháu đó, không cần cháu trả lại đâu."

Lần này Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng có phản ứng, cô dùng sức lắc đầu, lạnh lùng nhìn Tần Uyển Nhược, gằn từng chữ một đáp: "Cháu không cần ô của nhà cô."

Sao Tần Uyển Nhược có thể không nhìn ra sự kiên định trong mắt cô gái trước mặt, bà bỗng nhiên có cảm giác, cô gái này sau này thật sự sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn với nhà họ Tiết.

Khi được vệ sĩ bao quanh đưa vào xe, tảng đá trong lòng Tần Uyển

Nhược cơ bản xem như đã rơi xuống đất, nhưng cũng dấy lên một nỗi buồn bã kỳ lạ.

Từ sau khi nhận được bó hoa cẩm chướng tím từ tiệm hoa "Hứa Người Một Cành Hoa" vào sinh nhật đó, Tần Uyển Nhược thỉnh thoảng cũng nghĩ, cô gái đã nghiêm túc viết tay lời chúc mừng sinh nhật cho bà, nếu gia thế tốt hơn một chút, có phải bà đã không cần phải tốn nhiều tâm tư để chuẩn bị những chuyện này không?

Chỉ tiếc, không có nếu như.

—–

Ra khỏi quán cà phê, Hứa Giai Ninh đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời âm u như thể đã về đêm.

Tiết Chiêm nói ngày mai trời sẽ nhiều mây, không biết tại sao, hôm nay thời tiết đã thay đổi.

Mưa mùa hè đến nhanh và dữ dội, gió cũng lạnh buốt, mưa như trút nước, dường như không có dấu hiệu dừng lại.

Lần *****ên Hứa Giai Ninh ngây ngốc dầm mưa đi trên đường như vậy.

Cô luôn nhớ khoảng cách từ quán cà phê đến tiệm hoa của nhà không xa, nhưng hôm nay cô đi thật chậm.

Khi gần đến tiệm hoa, Trần Nam Tinh ở cửa phát hiện ra cô, vội vàng cầm ô chạy ra đón.

Trong mưa gió, chiếc tổ én từng được gia cố vẫn còn chắc chắn, chỉ là đôi én trốn mưa kia có lẽ vẫn chưa biết, nơi này sắp bị phá dỡ.

"Không mang ô thì gọi điện thoại cho anh chứ, xem em kìa, ngốc quá." Trần Nam Tinh giơ ô che trên đầu cô, thấy cả người cô ướt sũng, lại cởi áo khoác khoác lên người cô.

"Em đúng là ngốc thật mà…" Hứa Giai Ninh cả người run rẩy, đứng không vững, dựa vào người anh ta, nước mắt hòa cùng nước mưa thấm vào cổ áo anh ta, "Tháng Tám… cậu ấy sẽ đính hôn…"

Lúc này Trần Nam Tinh mới nhìn ra, Hứa Giai Ninh đang khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!