Chương 37: (Vô Đề)

Phát sổ lưu bút cho cả lớp là một hoạt động thịnh hành nhất trong mùa tốt nghiệp trung học.

Mỗi người trong lớp mua một quyển, trong giờ học, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng sột soạt khi chuyền tay nhau những trang lưu bút.

Tiết Chiêm viết cho Hứa Giai Ninh kín cả một mặt giấy lớn, tất cả là lời chúc dành cho cô.

Hứa Giai Ninh bắt tay vào điền lưu bút cho mọi người, hiệu suất rất cao, duy chỉ có trang của Tiết Chiêm là bị khựng lại, mãi vẫn chưa viết xong.

Thật ra những thông tin ở mặt trước rất nhanh đã điền xong, điều khiến cô do dự chính là mặt sau.

Cô thật sự không biết nên viết gì cho Tiết Chiêm.

Với cậu, cô dường như có những lời muốn nói không bao giờ cạn, những tâm tư viết mãi không hết, nhưng tất cả những điều đó là bí mật của riêng cô.

Đến hôm nay, trong tình huống cậu có khả năng đã bị gia đình định sẵn vị hôn thê, cô càng không có lý do gì để thổ lộ tâm sự của cô với Tiết Chiêm.

Cô do dự suốt hai ngày, buổi tối về nhà học thuộc lòng bài 《Tiêu Dao Du》, bất chợt nhớ lại ngày sinh nhật tuổi 17, cô đã đàn hát ở căn cứ bí

mật của Tiết Chiêm, và cậu đã bộc lộ sự gò bó cùng những kỳ vọng vào tương lai của mình.

Hứa Giai Ninh nhớ đến một câu thơ của Lý Bạch, lúc này dường như vô cùng thích hợp.

Thế là cô trải cuốn sổ lưu bút lên trên chồng đề thi trên bàn, viết xuống câu chúc phúc nghe qua có vẻ hơi khuôn sáo ấy:

"Chúc quân sinh đôi cánh, một sớm hóa cá Bắc Minh." [1]

Cậu hy vọng mình có năng lực, tự mình kiếm tiền, không làm con cá trong chậu, con chim trong lồng của gia tộc.

Cô bèn chúc cậu dang rộng đôi cánh bay cao, thỏa sức vẫy vùng, tự tại tiêu dao.

Trở thành con cá Côn Bằng ẩn mình trong mây, một bước lên trời trong

《Tiêu Dao Du》.

Cô đặt bút xuống, trên trang lưu bút chỉ lưu lại vỏn vẹn một câu ngắn ngủi ấy.

Viết xong chỉ mất chưa đầy một phút, dường như tất cả những kỷ niệm giữa cô và Tiết Chiêm đều cô đọng lại trong một phút này.

Quá ngắn ngủi, quá vội vàng, lời chúc chỉ dành cho Tiết Chiêm, nhưng lại chẳng liên quan gì đến cô và Tiết Chiêm.

Thật sự không viết thêm gì khác sao?

Hứa Giai Ninh thầm nghĩ, cô thật sự là một kẻ nhát gan. Đến những ngày cuối cùng này rồi, vẫn không dám nói với Tiết Chiêm một câu "Thích".

Nhát gan quá lâu, chính cô cũng không phân biệt nổi, rốt cuộc là sợ Tiết Chiêm nghe xong sẽ đáp lại tình cảm của cô, hay là sợ Tiết Chiêm nghe xong sẽ từ chối cô.

Phản ứng nào của Tiết Chiêm cô cũng sợ, cuối cùng cũng chẳng dám viết thêm gì.

Đêm đó, Hứa Giai Ninh mơ thấy cảnh sau kỳ thi đại học.

Cô và Tiết Chiêm học ở hai trường khác nhau, thậm chí là hai thành phố khác nhau, nhiều năm sau vẫn không gặp lại.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì, Hứa Giai Ninh không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc tỉnh mộng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.

Dư âm của giấc mơ quá lớn, đến lúc ăn sáng trong lòng vẫn còn khó chịu.

Hứa Giai Ninh thu dọn cặp sách chuẩn bị đi học, nhìn thấy trang lưu bút trên bàn, cuối cùng cũng thay đổi ý định, muốn viết thêm gì đó.

Không phải để Tiết Chiêm nhìn thấy, mà là để bản thân không còn nuối tiếc, cho chính mình một lời giải bày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!