Sau khi Tiết Chiêm trở lại lớp, Hứa Giai Ninh lại theo sự sắp xếp của Dương Tuyết Thanh đi đón người khác.
Đài phát thanh của trường đặt gần khán đài chính, ngoài những lúc phát bản thảo cổ vũ thì vẫn luôn phát nhạc xập xình. Học sinh có thể tự do yêu cầu bài hát, đôi khi không có người quản, một người có thể yêu cầu rất nhiều bài, liên tiếp là ca khúc của cùng một ca sĩ, mọi người đùa gọi đó là "concert riêng".
Hứa Giai Ninh và Kiều Mộc Nhiên đứng ở khu vực nhảy xa, đang đợi Tô Tri Ngụy thì đài phát thanh vang lên một bài 《Gửi Thanh Xuân》.
Phát xong bài đó, ngay sau đó là 《Năm Tháng Vội Vã》, 《Đậu Đỏ》,
《Chấp Mê Bất Hối》, 《Vì Tình Yêu》, 《Cười Quên Sầu》…
Đến cả Kiều Mộc Nhiên cũng nhận ra, cười nói với Hứa Giai Ninh: "Xem ra có người mở concert riêng của Vương Phi rồi kìa."
Hứa Giai Ninh lặng lẽ lắng nghe, trong gió nhẹ, tiếng ca của Vương Phi vang vọng khắp sân vận động.
——
Lớp 12 là một thoáng thanh xuân, là sự chia ly đã định trước từ lâu.
Lớp 12 là những tập đề thi làm mãi không hết, những bài giảng nghe không bao giờ xong, là vô số những chiếc bút hết mực, là cả một thùng giấy nháp bỏ đi.
Lớp 12 là những giấc ngủ không bao giờ đủ, là thể lực cạn kiệt, là tấm rèm cửa sổ luôn được kéo kín mít, là những buổi trưa yên tĩnh đến không một tiếng động.
Lớp 12 là đồng hồ đếm ngược ngày một nhanh hơn.
Cuối tháng Năm, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Trên bàn học của mọi người sớm đã chất đầy sách, gần như muốn vùi mình vào biển sách ấy.
Trong giờ học, lúc cả lớp đang ngủ, có người len lén mở video trên màn hình đa phương tiện của lớp, đó là ca khúc chủ đề của bộ phim sắp chiếu
《Cá Lớn Hải Đường》 – bài 《Cá Lớn》 do Châu Thâm trình bày.
ǁ
Nhìn người bay về phương xa / Nhìn người rời xa ta Thì ra người sinh ra đã thuộc về chân trời
Mỗi một giọt nước mắt / chảy về phía người Ngược dòng về lần đầu ta gặp gỡ
ǁ
Vì bài hát này, sau đó Hứa Giai Ninh đã xem bộ phim ấy.
Nhiều năm sau, câu chuyện tình yêu giữa Xuân, "Côn" và Tưu trong lòng cô đã phai nhạt, nhưng cô vẫn nhớ rõ câu nói của bà lão chuột:
"Đừng định sẵn sẽ cùng ai đó chung sống cả đời, cứ tự nhiên ở bên nhau, vận mệnh đưa các bạn đến đâu thì đến đó. Nếu trời có đạo, tự khắc sẽ không để người có tình phải chia ly; nếu trời vô đạo, con người nên thuận theo mệnh trời." [1]
Khi bài hát kết thúc, Dương Tuyết Thanh vừa lúc bước vào lớp, gọi mọi người ra ngoài tham gia lễ tốt nghiệp.
Trường Trung học Ninh Viễn sắp xếp lễ tốt nghiệp cho khối 12 trước kỳ thi đại học, đồng thời cũng là lễ trưởng thành, còn cố ý trải thảm cỏ bên ngoài, tổ chức rất trang trọng, có lẽ là để khích lệ mọi người lần cuối.
Con trai đều mặc vest, con gái cũng diện lễ phục trang trọng. Mọi người tụ tập trên bãi cỏ, khẽ trò chuyện rôm rả, chẳng ai nghe lọt tai dù chỉ một
câu phát biểu của lãnh đạo trường trên sân khấu, chỉ chờ đến lúc cùng nhau chụp ảnh.
Hứa Giai Ninh mặc chiếc váy lễ phục Ôn Thư Bạch đặc biệt tặng cô, đó là một chiếc váy dài lụa tơ tằm màu xanh lục, chất liệu lụa mềm mại tinh tế, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vừa lộng lẫy vừa cao quý.
Vốn cô đã cao, đôi giày dưới chân lại có chút gót, mặc thêm chiếc váy này càng khiến cô nổi bật giữa đám đông.
Sau khi lãnh đạo trường phát biểu xong, các lớp khác đã nhanh chóng bắt đầu chụp ảnh. Hứa Giai Ninh nhìn thấy một cặp đôi lớp bên công khai đứng cùng nhau, tay trong tay chụp ảnh kỷ niệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!