Sân trường đào hoa nở rộ, từng cụm nối tiếp nhau, sắc hồng đậm nhạt hoà quyện hữu tình.
Kiều Mộc Nhiên và Hứa Giai Ninh vừa đi ngắm hoa trong giờ học về, tâm trạng rất tốt, bắt đầu ngân nga hát:
/Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó / Cậu có nhớ không/ Tô Tri Ngụy ngồi bên cạnh lập tức hát nối theo:
/Hình như đó là một mùa xuân / Tớ vừa mới nảy mầm/
Bị hát ké, Kiều Mộc Nhiên lập tức ngừng bặt, bất mãn nói: "Sau này hát thì tự mình ngẩng đầu lên mà hát."
Tô Tri Ngụy im bặt, nhưng cũng không thoải mái, bĩu môi nói: "Sao làm bạn cùng bàn ba năm rồi mà vẫn ghét bỏ tớ như vậy?"
"Vì cậu tự luyến." Kiều Mộc Nhiên trả lời, rồi lại chỉ sang Nam Phong, "Nhìn Nam Phong kìa, khiêm tốn tiến bộ, rồi nhìn lại Giai Ninh xem…"
"Cậu không tự luyến chắc?" Vòng qua những nhân vật có thành tích vượt trội, Tô Tri Ngụy lặng lẽ nói, "Cậu mới khai giảng đã lén sửa ống quần đồng phục rồi còn gì."
"Cậu lại có thể nhìn ra được á?" Kiều Mộc Nhiên căng thẳng cúi xuống xem xét ống quần, rõ ràng việc cô sửa một chút xíu này đến cả cô chủ nhiệm cũng đã lừa gạt được.
"Nhà tớ mở tiệm may mà." Tô Tri Ngụy đắc ý nói, "Không ngờ tới đúng không, mắt tớ chính là thước đo đó."
"Cũng khá đấy." Kiều Mộc Nhiên gật đầu, "Tương lai nếu mà không sống nổi nữa, thì ít nhất cũng có một nghề trong tay."
Miệng lưỡi Kiều Mộc Nhiên ngày thường cũng không tính là độc địa, nhưng nói chuyện với Tô Tri Ngụy lại là một ngoại lệ.
Mối thù truyền kiếp từ hồi mới khai giảng lớp 10 có lẽ cô vẫn chưa thể quên được, Hứa Giai Ninh nghe hai người họ mỗi ngày ríu rít cãi nhau cũng cảm thấy thú vị.
Nam Phong ngồi bên cạnh thì lại đang cúi đầu tính điểm.
Kỳ thi thử lần hai hồi tháng Ba đề vừa phải, gần với các bài kiểm tra nhỏ thường ngày. Mọi người sau cú sốc mất tự tin ở kỳ thi thử lần một, đều
đã tìm lại được phong độ. Nam Phong làm bài không tệ, bằng điểm với Hứa Giai Ninh, đều trên 700 điểm.
Mà ba năm qua, Nam Phong xem như đã thực sự kiến thức được, mục tiêu vượt qua Hứa Giai Ninh này khó thực hiện đến mức nào.
Hiện giờ có thể cùng Hứa Giai Ninh đồng hạng nhất, dường như đã rất khó khăn rồi.
Nhưng khi cậu nhìn chằm chằm vào câu hỏi thứ hai từ dưới lên của bài toán lớn cuối cùng, quay đầu nhìn đáp án của Hứa Giai Ninh, rồi lại nhìn đáp án của mình, không khỏi nhíu mày: "Sao lại không giống nhau?"
Đáp án không giống nhau, nhưng được bút đỏ đánh dấu đúng.
Tô Tri Ngụy đúng lúc đưa bài thi của mình qua, Nam Phong vừa lật xem, cậu ta cũng làm đúng, đáp án thì lại giống của Hứa Giai Ninh.
Trong khoảnh khắc, tựa như sét đánh giữa trời quang.
Để xác nhận đáp án chính xác rốt cuộc là gì, ôm một tia hy vọng cuối cùng, Nam Phong trực tiếp lao ra khỏi lớp học đi tìm cô Dương Tuyết Thanh. Không đầy vài phút, Nam Phong cầm bài thi trở lại, đối diện với ánh mắt của mấy người, trên mặt lộ rõ vẻ cười khổ.
"Bài của tớ sửa sai rồi." Nam Phong nhìn lên trần nhà, "Hứa Giai Ninh mới đúng."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người biết tổng điểm của Nam Phong sẽ bị trừ đi bốn điểm, lại một lần nữa thấp hơn Hứa Giai Ninh, đang lo không biết nên an ủi cậu ta thế nào, thì cậu ta đã tự mình bình tĩnh trở lại: "Không
sao đâu, bao nhiêu kỳ thi rồi, tớ kỳ vọng có thể thi được hạng nhất không, dù chỉ một lần. Nhưng nghĩ kỹ lại, lần nào tớ cũng đã cố gắng hết sức, cho nên không có gì phải buồn cả."
"Thật ra…" Nam Phong ngồi trên ghế, cười nhìn về phía Hứa Giai Ninh, "Cũng nhờ có cậu đã khơi dậy trong tớ sự ganh đua này, tớ đã luôn tiến bộ là tốt rồi."
Vừa rồi hình như là lần cuối cùng Nam Phong còn chấp niệm với vị trí thứ nhất.
Sau khi xác nhận xong kết quả, có một sự bình tĩnh lạ thường.
Giờ phút này cậu ta trải bài thi ra mặt bàn, cảm xúc trong lòng sớm đã không còn là sự không cam tâm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!