Chương 32: (Vô Đề)

Ban đêm, Tiết Chiêm mở tường tin nhắn trên newfeed của mình, tìm kiếm từng tin một, cuối cùng cũng tìm thấy lời nhắn của Hứa Giai Ninh lẫn trong đó:

"Sinh nhật vui vẻ, hy vọng cậu có thể sống thật tùy ý, rực rỡ xán lạn, tiền đồ như gấm. —2015.1.4"

So với rực rỡ xán lạn, tiền đồ như gấm, thì việc sống thật tùy ý lại trở thành ưu tiên hàng đầu.

Điều này dường như trùng khớp một cách ngẫu nhiên với nguyện vọng của chính Tiết Chiêm.

Ở tuổi 18, cậu vẫn còn phụ thuộc nhiều vào gia đình, dựa dẫm vào cha mẹ, chưa thể sống một cách tùy ý được.

Có lẽ trong mắt người ngoài, cậu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, sự tự do thực sự mà cậu khao khát vẫn còn cách cậu rất xa.

Ngày đó liệu có đến sớm hơn không?

——–

Đông qua xuân tới, mùa xuân năm 2015 đến sớm, tuyết đọng tan chảy, trời ấm áp hẳn lên.

Cuối tuần ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3 ấy, lại định sẵn là một ngày bận rộn túi bụi.

Nhưng cũng may gia đình ba người nhà họ Trần mỗi dịp lễ tết sẽ thiện ý qua giúp đỡ, đến buổi chiều, cả bốn người ăn ý thúc giục Hứa Giai Ninh đi nghỉ ngơi, lo chuyện của mình.

Hứa Giai Ninh không lay chuyển được mọi người, đành ngồi xuống làm bài tập, chỉ còn vài tháng nữa là lên lớp 12, áp lực học hành quả thực ngày càng căng thẳng.

Đang làm bài tập Vật lý, thì nghe thấy tiếng mẹ và ai đó nói chuyện ngoài cửa, không giống như chỉ đơn thuần tiếp khách.

"Ai thế mẹ?" Hứa Giai Ninh nhìn ra ngoài, "Người quen ạ?"

"Con xem là ai nào?" Đoạn Tĩnh Thu cười dắt người vào trong, "Bạn học của con tới đó."

"Tiết Chiêm?" Hứa Giai Ninh lập tức đứng dậy.

Kể từ hai lần gặp mặt ở tiệm hoa hồi mới đầu lớp 10, Tiết Chiêm chưa từng đến tiệm hoa lần nào nữa.

Cô nhất thời có chút chột dạ không thể giải thích được, nhỏ giọng hỏi cậu tình hình: "Cậu đến làm gì thế?"

"Tớ đến mua hoa chứ sao." Tiết Chiêm đi đến bên kệ hoa bằng mây, lý do vô cùng chính đáng, "Hôm nay là lễ, lại là sinh nhật mẹ tớ, tớ muốn mua hoa tặng mẹ."

Cậu nhìn hồi lâu, cuối cùng chọn một bó cẩm chướng màu tím, đưa đến trước mặt Đoạn Tĩnh Thu.

Tiết Chiêm trả tiền, Đoạn Tĩnh Thu gói hoa, Hứa Giai Ninh đứng bên cạnh cũng nhìn, nói: "Màu tím quả thật rất hợp với mẹ cậu."

Cao quý, thanh lịch, là ấn tượng nhất quán của Hứa Giai Ninh về mẹ Tiết Chiêm.

Tiết Chiêm thì lại nói: "Nhớ là tiệm hoa nhà cậu bán hoa sẽ tặng kèm thiệp nhỏ, cậu còn viết thơ chúc nữa, sao bó này lại không có?"

Hứa Giai Ninh cúi đầu xác nhận, đúng là đã bỏ sót thật, vội vàng tìm một tấm thiệp đưa cho Tiết Chiêm: "Cậu tự viết đi, muốn viết gì thì viết."

"Tay tớ không tiện, với lại đầu óc cũng không nghĩ ra được gì hay ho, cậu giúp tớ viết một câu đi." Tiết Chiêm đẩy lại cho Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh lục lọi trong đầu những câu thơ cổ phù hợp, cuối cùng cầm bút viết: "Thả xướng nghênh xuân nhạc, chúc từ mẫu, thiên thu

tuế." (Tạm dịch: Hãy cùng hát khúc nhạc đón xuân, chúc mẹ hiền, sống lâu ngàn tuổi.)

Viết xong, cô cắm tấm thiệp vào bó hoa, Tiết Chiêm lòng tràn đầy vui mừng ôm hoa vào lòng, lại có một phát hiện nhỏ, nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ trên giấy gói: "Ủa? Bây giờ còn in riêng tên tiệm hoa nữa à?"

"Như vậy có lợi cho việc quảng bá thương hiệu." Hứa Giai Ninh chỉ cho cậu xem, "Còn có cả địa chỉ nữa đó."

Tiết Chiêm nhìn lên, bên dưới dòng chữ "Hứa Người Một Cành Hoa" quả nhiên có ghi địa chỉ chi tiết của tiệm hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!