Chương 31: (Vô Đề)

Khi Hứa Giai Ninh trở lại tiệm hoa, cô mới phát hiện có người đã đợi cô rất lâu rồi.

"Chị Giai Ninh, cuối cùng chị cũng về rồi!" Ôn Thư Bạch đang nghịch mấy cánh hoa hồng trong thùng rác, thấy cô liền lập tức đứng bật dậy, "Chị đi đâu mà vội thế?"

"Hội mừng năm mới của trường." Hứa Giai Ninh sợ cô ấy gặng hỏi nên cũng không giải thích nhiều, "Tập tiết mục với bạn học thôi."

"Sinh nhật vui vẻ!" Ôn Thư Bạch lao tới ôm chầm lấy cô, rồi lại nhìn cô chăm chú, "Hôm nay trông chị Giai Ninh vui vẻ quá nhỉ?"

Tay Hứa Giai Ninh lặng lẽ cho vào túi, nắm lấy hộp kẹo bạc hà nhỏ, trong giọng nói dịu dàng là niềm vui nhảy nhót không sao kìm nén được: "Bởi vì hôm nay chị nhận được một món quà sinh nhật rất tuyệt."

"Của ai thế?" Ôn Thư Bạch tò mò.

"Không có ai cả." Hứa Giai Ninh kéo cô bạn đến trước bàn, lảng sang chuyện khác, "Em còn đặt bánh kem cho chị nữa à?"

"Tất nhiên rồi." Sự chú ý của Ôn Thư Bạch nhanh chóng bị chiếc bánh kem thu hút, "Đẹp không?"

Chiếc bánh kem có hình một đóa hoa, tựa như những bông hoa nhí đủ màu sắc được rải trên một thảm cỏ xanh đậm. Phía trên cắm một cây nến nhỏ ghi số "17".

"Siêu cấp xinh đẹp." Hứa Giai Ninh cảm động đáp.

Mẹ cô, bà Đoạn Tĩnh Thu, cũng bước tới, choàng một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt lên cổ cô.

Đó là chiếc khăn bà vừa đan xong. Bà rất khéo tay trong mấy việc thủ công này, một chiếc khăn quàng cổ cũng có thể làm ra đủ kiểu hoa văn, phần đuôi còn được thêu những bông hoa nghênh xuân bằng chỉ nhung.

Ba người đang định cắt bánh thì chuông gió vang lên.

Hứa Giai Ninh cứ ngỡ là khách mua hoa, nhưng khi ra đến cửa mới nhận ra đó là Trần Nam Tinh đang ngồi trên xe lăn. Hóa ra tuyết ngoài trời đang rơi nhưng Trần Nam Tinh vẫn nhất quyết đến chúc mừng sinh nhật Hứa Giai Ninh, bác thím Trần không yên tâm nên đã đi cùng.

"Đến sớm không bằng đến đúng lúc." Bà Đoạn Tĩnh Thu mời họ ngồi xuống, "Hai người cũng vào dùng hai miếng bánh nhé."

Mọi người quây quần trong tiệm hoa, cùng hát bài ca chúc mừng sinh nhật cho Hứa Giai Ninh.

Vài giờ sau, khi cuộc vui đã tàn, mọi người cũng đã ra về, Hứa Giai Ninh dọn dẹp bàn thì bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi bà Đoạn Tĩnh Thu: "Mẹ ơi, nhà mình có gỗ không ạ?"

"Gỗ ư?" Bà Đoạn Tĩnh Thu nghĩ ngợi, "Loại gỗ nào? Con cần miếng to không?"

"Cũng không cần to lắm đâu ạ, nhưng chất lượng tốt một chút thì càng tốt." Chuyện này trong đầu Hứa Giai Ninh cũng chỉ mới là một ý tưởng sơ khai.

"Con vào phòng kho xem thử xem? Hình như có mấy thanh gỗ để làm giàn hoa đấy," bà Đoạn Tĩnh Thu nói.

Hứa Giai Ninh vào phòng kho, tìm thấy mấy thanh gỗ mẹ nói, nhưng chúng quá thô kệch. Lục lọi thêm một lúc, cô mới tìm thấy mấy tấm gỗ trăn nhỏ bằng lòng bàn tay ở trong góc, được cất giữ rất cẩn thận, bọc kín mít trong nhiều lớp màng bọc thực phẩm.

Hứa Giai Ninh lấy ra, thấy vân gỗ của chúng rất đặc biệt, còn tỏa ra một mùi hương gỗ trăn thoang thoảng.

Cô vui mừng ôm chúng ra hỏi mẹ. Đoạn Tĩnh Thu thoáng ngẩn người rồi đáp: "Mấy tấm này thực ra là của ba con ngày trước, có một dạo ông ấy hứng thú với điêu khắc nên mua về tập tành thử."

"Công việc của ông ấy bận rộn như thế, cuối cùng cũng chẳng làm ra

được thành phẩm nào, chỉ còn thừa lại mấy tấm ván này." Thấy con gái do dự, bà Đoạn Tĩnh Thu đặt hết mấy tấm gỗ vào tay cô, "Không sao đâu, nếu con dùng được thì cứ lấy đi. Mẹ để ở đó cũng chẳng biết làm gì, mà vứt đi thì lại tiếc."

Nghe được nguồn gốc này, Hứa Giai Ninh đương nhiên không nỡ dùng nhiều, chỉ lấy một miếng, còn lại đều cất về chỗ cũ: "Chừng này là đủ dùng rồi ạ, con cảm ơn mẹ."

——–

Cuối cùng, đêm hội mừng năm mới của năm 2014 cũng đã đến.

Tiết Chiêm chê đồng phục trường không đẹp, nên đã đặt trước trang

phục phong cách học đường để làm đồ biểu diễn, cậu và Hứa Giai Ninh mỗi người một bộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!