Nhà Hứa Giai Ninh cách tiệm hoa không xa, đi bộ chừng mười phút là tới.
Hai mẹ con sóng vai nhau đi, Đoạn Tĩnh Thu thấy Hứa Giai Ninh cứ cúi đầu nhìn điện thoại, bèn nhắc cô chú ý nhìn đường.
Hứa Giai Ninh miệng thì vâng dạ lia lịa, nhưng tâm trí vẫn dán chặt vào điện thoại, tranh thủ gửi ảnh cho cô bạn thân Ôn Thư Bạch để hỏi ý kiến.
"Ôn đại tiểu thư, mau vào thẩm định giúp chị xem em có nhận ra cái ô này không?"
Ôn Thư Bạch kém cô chừng bốn tuổi, nói quá một chút thì vẫn còn ở độ tuổi đón Tết Thiếu nhi. Nhưng là con gái một của nhà hào môn, từ nhỏ đã quen nhìn siêu xe và đủ loại hàng hiệu xa xỉ, về phương diện này có thể gọi là một "chuyên gia nhí".
Có lẽ do bận việc, mãi đến khi Hứa Giai Ninh về nhà, tắm rửa xong xuôi nằm xuống giường, Ôn Thư Bạch mới trả lời điện thoại: "Chị Giai Ninh, đây là ô của Rolls
-Royce đó."
"Thảo nào, thảo nào…" Hứa Giai Ninh hít một hơi sâu.
Cô từng thấy nó trên xe nhà họ Ôn, cũng từng thấy trên các trang tin tức, bảo sao nhìn thấy có chút quen mắt.
Hứa Giai Ninh thấy hơi bất ổn. Lúc trước cô đối xử với chiếc ô này cũng bình thường, cứ tiện tay dựng nó ở góc tiệm, nhưng giờ lại thấy lo lo, sợ chiếc ô bị mất trong tiệm nhà cô thì cô đền không nổi. Lúc cầm điện thoại, ngón tay cô cũng bắt đầu run run, cố gắng trấn tĩnh lại, cẩn thận dò hỏi: "Nghe nói một chiếc bán tận mười vạn tệ hả?"
"Phóng đại rồi chị Giai Ninh ơi, rẻ hơn thế." Ôn Thư Bạch nghiêm túc đính chính, "Theo em biết thì một chiếc chắc khoảng hơn bốn vạn tệ."
Hứa Giai Ninh: "…Vậy hình như cũng không rẻ hơn bao nhiêu."
Suy nghĩ một lát, cô lại nghiêm nghị hỏi: "Thư Bạch, có phải chị nên chạy về tiệm cả đêm để canh nó không?"
"Hả?" Ôn Thư Bạch ngẩn ra, không nhận ra ý đùa trong lời Hứa Giai Ninh, phân tích: "Chị Giai Ninh, đừng lo, người bình thường không nhìn kỹ vậy đâu, không nhận ra được, nên sẽ không nửa đêm mò đến tiệm hoa trộm ô đâu."
"Chị biết mà." Hứa Giai Ninh cười, nhưng rất nhanh lại không cười nổi nữa, "Nhưng một chiếc ô quý giá như vậy, cầm trong tay chị thấy áp lực tâm lý quá, trị giá hơn bốn vạn tệ, bằng mấy tháng thu nhập của tiệm nhà chị đấy. Nếu cứ để đó không ai đến tìm, chị thấy phỏng tay lắm."
"Yên tâm đi, người mất của sẽ nhanh chóng quay lại tìm thôi. Người giàu có mấy cũng không vứt tiền như vậy đâu. Nếu là ba em làm mất
chiếc ô này, cũng sẽ chủ động cho người đi tìm." Ôn Thư Bạch suy nghĩ rồi nói: "Đến lúc đó chị chú ý xác định đúng chủ nhân của nó là được, đừng để người khác mạo danh lấy mất."
Chủ nhân thật sự? Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng nhớ lại, chiều nay cô chỉ gặp duy nhất một chiếc Rolls
-Royce.
Chủ nhân chiếc ô thực ra đã rõ rành rành, chính là cậu trai đeo kính râm đến tiệm trú mưa lúc chiều.
"Trông thì ngầu bá cháy, kết quả lại vứt đồ lung tung." Hứa Giai Ninh không nhịn được lẩm bẩm.
"Chị Giai Ninh, chị nói ai vậy?" Ôn Thư Bạch thắc mắc.
"À, không có ai, chỉ là một vị khách hôm nay làm chị thấy cạn lời thôi." Hứa Giai Ninh ngáp một cái, "Cũng không có chuyện gì khác, em nghỉ sớm đi, chị cũng ngủ đây, mai còn phải tiếp tục bán hoa."
Đêm đã khuya, chúc nhau ngủ ngon xong, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau trời quang mây tạnh, nắng nóng gay gắt.
Nếu không phải trên khoảng sân trống trước cửa tiệm vẫn còn một vũng nước mưa chưa khô hẳn, thì chẳng ai có thể ngờ được hôm qua trời đã mưa cả ngày.
Sau lễ, tiệm hoa trở nên vắng vẻ hơn nhiều, buổi sáng chỉ bán được ba bó hoa.
Thế nhưng tâm trạng Hứa Giai Ninh vẫn rất tốt. Cuộc sống bình dị mà ấm áp, hai mẹ con nói chuyện câu được câu không, cùng nhau bó hoa, cùng nhau xử lý hoa, chăm sóc cây cảnh, thật là thoải mái dễ chịu.
Chiếc máy phát nhạc cũ kỹ màu đỏ thẫm trong tiệm tự động phát những bài hát thịnh hành gần đây.
Bài "Gió Thổi Đồng Lúa" mà Lý Kiện và Tôn Lệ song ca trong đêm hội mùa xuân, nổi từ mùa đông năm ngoái đến tận tháng Tám năm nay, gần như nhà nhà đều biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!