Chương 25: (Vô Đề)

Hứa Tùng Vân nhập ngũ năm 21 tuổi.

Có được thân phận cảnh sát vũ trang biên phòng Vân Nam này, là điều ông tự hào nhất trong đời.

Ma túy ở Đông Nam Á lan tràn, tàn sát bừa bãi không ngừng, có kẻ vì lợi nhuận kếch xù mà bất chấp hiểm nguy, ngấm ngầm vận chuyển ma túy vào Trung Quốc đại lục.

Vân Nam giáp ranh với "Tam Giác Vàng", mấy năm đầu nhập ngũ, Hứa Tùng Vân phụ trách bảo vệ cột mốc biên giới, tuần tra biên cảnh, những ca trực thông thường cũng có nhiệm vụ bắt giữ tội phạm buôn ma túy.

Sau này, cùng với sự phát triển của công tác biên phòng Vân Nam khi đó, ông dần dần bắt đầu tiếp xúc đến các vụ việc liên quan đến lừa đảo qua điện thoại.

Đó vẫn là những năm cuối cùng của thập niên 90, kinh tế Trung Quốc đại lục đang phát triển mạnh mẽ, nhưng số gia đình có máy tính vẫn còn ít, ngay cả điện thoại di động cũng là thứ hiếm lạ. Thực tế đại đa số người dân, đến cả lừa đảo qua điện thoại là gì cũng chưa từng nghe nói qua, càng không thể có ý thức phòng bị gì.

Vậy mà tương phản với đó, "ngành công nghiệp" lừa đảo ở tỉnh Đài Loan lại phát triển rầm rộ, để mở rộng thị trường, bắt đầu có ý đồ chuyển dịch sang đại lục.

Trạm dừng chân *****ên của chúng, chính là các vùng duyên hải, đặc biệt là Phúc Châu, Phúc Kiến.

Nhưng đây không phải là điểm cuối cùng. Những kẻ cầm đầu các tập đoàn lừa đảo đã sớm có "tầm nhìn xa trông rộng", cảm thấy đại lục cũng không đủ an toàn, cho nên bắt đầu xây dựng đại bản doanh ở nước ngoài, nhắm đến những khu vực khép kín, lợi cho việc ẩn náu, dễ dàng

ung dung ngoài vòng pháp luật như Myanmar và các quốc gia Đông Nam Á khác.

Chúng lên kế hoạch xây dựng một cái khung như vậy – "Trùm cuối ở Đài Loan, phòng máy chủ đặt ở khắp nơi trên thế giới, còn nạn nhân thì ở đại lục". [1]

Chính trong bối cảnh như vậy, Trần Nam Tinh đã bị lừa.

Trần Nam Tinh vẫn luôn được coi là một đứa trẻ rất thông minh, đi học sớm hơn người khác, 14 tuổi đã bắt đầu học lớp 10, là "thần đồng" trong miệng các thầy cô.

Điều kiện gia đình họ Trần lúc đó cũng khá giả, lại cưng chiều con trai, vào cuối năm 96 đã cắn răng mua cho cậu một chiếc máy tính, tốn không ít tiền tiết kiệm của gia đình.

Cậu ta vừa dính vào máy tính là nghiện không dứt ra được, cả ngày mày mò không ngừng, còn rành hơn cả đại đa số người lớn.

Khai giảng lớp 10, cậu ta tham gia xong kỳ quân sự, đúng vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh.

Cậu ta nằng nặc đòi đi Phúc Kiến du lịch, cha mẹ trực tiếp cho tiền, sợ trên đường không an toàn, còn nhờ một người họ hàng xa đi cùng cậu ta.

Đến Phúc Châu, Phúc Kiến, Trần Nam Tinh tình cờ kết bạn với một người Đài Loan ở cùng khách sạn với mình.

Trước đó, ấn tượng của Trần Nam Tinh về Đài Loan quá mức đơn giản xa xôi, thực ra chỉ có hai điểm, một là danh xưng "Đảo ngọc Đài Loan" trong sách giáo khoa, hai là hồ Nhật Nguyệt xinh đẹp.

Theo lời người Đài Loan này tự kể, hắn là thương nhân Đài Loan đến đại lục mở công ty, chuyên qua đây đầu tư kiếm tiền. Mấy người đi theo bên cạnh hắn đều gọi hắn là anh A Xương, rất oai phong.

Trần Nam Tinh không hề phòng bị gì với anh A Xương, bởi vì lần *****ên nhìn thấy một ông chủ lớn thực sự có tiền như vậy, lòng nảy sinh kính nể, mỗi đêm luôn cùng anh A Xương nói chuyện đến khuya.

Trong lúc đó, máy tính của anh A Xương bị hỏng, đang lo chậm trễ công việc, Trần Nam Tinh chủ động giúp hắn sửa, mày mò một hồi, quả nhiên sửa được.

Quan hệ hai người lại tiến thêm một bước, anh A Xương mời cậu uống cà phê ở một quán có phong cách trang trí đậm chất dị vực, Trần Nam Tinh cảm thấy rất thời thượng.

Anh A Xương ha hả cười, nói thẳng: "Cái này có là gì, bên Đông Nam Á mới thực sự đẹp."

Hắn nhắc đến việc mình có công ty lớn ở Myanmar, hiện tại đang có một dự án, tiếc là bên cạnh lại thiếu những người trẻ tuổi thông minh, đáng tin cậy, hỏi cậu có hứng thú qua đó không.

Lương cao đãi ngộ tốt, lợi nhuận cao, so với việc cậu vất vả đọc sách thì nhanh hơn nhiều.

"Biết công ty của anh mỗi năm kiếm được bao nhiêu không?" Anh A Xương vươn ngón tay, chấm vào ly cà phê, sau đó viết lên mặt bàn kính một con số, rồi trong ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của Trần Nam Tinh, vẽ thêm một chuỗi số không.

"Thi đại học ở đại lục thì sao, dù có đỗ trường danh tiếng thì thế nào? Ra trường đi làm cũng chẳng kiếm được mấy đồng, không bằng qua bên kia với anh xem thử, mở mang tầm mắt?"

Trần Nam Tinh dao động.

Gia đình cậu ta, trong mắt người xung quanh xem như khá giả, nhưng chỉ riêng việc mua máy tính, muốn đuổi kịp làn sóng phát triển *****ên của thời đại, cũng phải như cắt đi một miếng thịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!