Chương 23: (Vô Đề)

Tiết Chiêm đã đi xa, còn Kiều Mộc Nhiên ở phía xa đang mải mê ném tuyết, khó khăn lắm mới thoát khỏi "chiến trường", lớn tiếng gọi Hứa Giai Ninh: "Giai Ninh, chúng mình về lớp đi, tớ lạnh chết mất."

"Được rồi." Hứa Giai Ninh cũng cất giọng đáp lại, sau đó tháo chiếc khăn quàng trên cổ người tuyết xuống, cầm trong tay.

Đợi Kiều Mộc Nhiên đến gần, Hứa Giai Ninh thấy hai tay cô bạn lạnh đến đỏ bừng, trán lại lấm tấm mồ hôi, áo khoác mở phanh một nửa, như đang tản nhiệt.

"Cậu không sợ bị cảm à?" Hứa Giai Ninh nhíu mày, giơ tay kéo khóa áo cho cô bạn, "Miệng thì kêu lạnh, mà quần áo thì không mặc cho tử tế."

"Chỉ có tay lạnh thôi!" Kiều Mộc Nhiên nhấn mạnh, ánh mắt cô bạn dừng lại trên chiếc khăn quàng Hứa Giai Ninh đang khoác trên tay, "Cậu chẳng phải cũng thế sao? Có khăn quàng sao không đeo lên? Lúc nãy cũng không để ý thấy cậu cầm trong tay."

Không đợi Hứa Giai Ninh giải thích, đột nhiên không chút đề phòng, Kiều Mộc Nhiên đã vòng chiếc khăn quàng đó lên cổ cô, cười nói: "Trông cũng xinh đấy chứ, mắt thẩm mỹ của Giai Ninh không tệ nha."

Hứa Giai Ninh thầm nghĩ, người cậu ấy nên khen là Tiết Chiêm mới phải.

Cô bất giác cúi đầu nhìn, chiếc khăn quàng màu cà phê thuộc về Tiết Chiêm, từng được Tiết Chiêm quàng qua, đang ôm chặt lấy cổ cô, ban đầu còn mang theo một lớp băng tuyết mỏng manh lạnh lẽo, rất nhanh đã được hơi ấm từ cơ thể cô sưởi ấm.

Cô cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, chóp mũi ửng đỏ cũng được che đi, đi trên đường, khịt mũi một cái, lập tức có một mùi bạc hà cực kỳ thoang thoảng xộc vào khoang mũi, có lẽ là mùi nước hoa nào đó.

Sợ người khác nhìn thấy, sau khi vào khu giảng đường, Hứa Giai Ninh rất nhanh tháo khăn quàng cổ ra.

Cô cùng Kiều Mộc Nhiên đi lên lầu, cùng nhau về lớp học, khi sắp đến cửa lớp, nghĩ ngợi một chút, cô đột nhiên đổi hướng, một mình lẻn vào từ cửa sau.

Nhân lúc không ai chú ý, cô nhanh chóng đi đến trước chỗ ngồi của Tiết Chiêm, nhét chiếc khăn quàng cổ đã gấp gọn vào lòng cậu.

Tiết Chiêm đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì giật mình, ngước mắt thấy là cô, mới ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại trả lại cho tớ?"

"Vậy chứ sao nữa?" Hứa Giai Ninh thắc mắc.

Chuông dự bị vang lên, Hứa Giai Ninh không ở lại lâu, giả vờ đi ngang qua, hướng về phía bàn đầu.

Tiết Chiêm ở phía sau đành phải nhận lại khăn quàng cổ, cầm trên tay, không cất ngay vào cặp sách, mà lại mở chiếc khăn đã gấp ra, khi bàn tay nắm lấy, lòng bàn tay hơi lạnh dường như chạm phải một chút hơi ấm còn sót lại của cô.

So với những ngày rét đậm, dạo này trời tối muộn hơn một chút, sau khi tan tiết tự học buổi tối, đèn đường được nền tuyết trắng xóa chiếu rọi, khiến cả con đường ra khỏi trường trông sáng trưng.

Kiều Mộc Nhiên thường cùng cô về nhà hôm nay lại có việc khác, Hứa Giai Ninh lười rủ người khác, bèn đi một mình.

Trên đường ra khỏi trường, lại tình cờ gặp Tiết Chiêm cũng đang đi một mình.

Tiết Chiêm không quàng khăn, chiếc khăn đó được cậu đặt trong cặp sách, khóa kéo không hoàn toàn kéo hết, để lộ ra một góc.

Cô không kìm được mà rảo bước nhanh hơn, khi đến gần cậu, lặng lẽ kéo khóa cặp sách giúp cậu.

Mà đến gần thế này, mới thấy rõ cậu đang cúi đầu học từ mới, tay cầm một quyển sổ từ vựng nhỏ, tập trung tinh thần, khó trách đến cả việc cô kéo khóa cặp sách của cậu cũng không phát hiện.

"Vừa đi đường vừa học từ mới à?" Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng chủ động mở lời, "Cậu cẩn thận bị cận thị đó."

Tiết Chiêm nghe thấy giọng cô, cuối cùng cũng ngẩng đầu, gấp quyển sổ từ vựng lại, giọng điệu đắc ý lại tự hào: "Sẽ không bị cận đâu, nhà tớ ba đời có thị lực bẩm sinh rất tốt, mắt rất khỏe."

"Vậy thì mắt cậu cũng không khỏe lắm đâu." Hứa Giai Ninh nhắc lại chuyện cũ, "Nếu không lúc đó cũng chẳng cần đeo kính râm làm màu làm gì."

Ấn tượng *****ên khi mới gặp, dường như rất nhanh đã bị xóa nhòa. Sau này lúc học thêm Hứa Giai Ninh mới nghe nói, Tiết Chiêm bị viêm kết mạc cấp tính.

"Này, Hứa Giai Ninh." Tiết Chiêm cuộn quyển sổ từ vựng lại, khẽ chạm vào đầu cô, "Cậu học được cách châm chọc người khác rồi đấy à."

Tay cậu quá nhẹ, Hứa Giai Ninh không cảm thấy đau đớn gì thực sự, ngược lại ống tay áo khoác len cashmere rộng của cậu quét qua má cô, mềm mại, có chút nhồn nhột.

Cô ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc: "Học hành thì học hành, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất chứ."

Sự quan tâm cụ thể như vậy của cô, làm Tiết Chiêm vừa rồi còn đang đùa cợt cũng trở nên nghiêm túc, cất quyển sổ từ vựng vào túi: "Biết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!