Nghe được hoàn cảnh của nữ sinh lớp bên cạnh, Hứa Giai Ninh nghĩ đến câu thơ trong bài 《Manh》 mà cô giáo Ngữ văn hay nhắc đi nhắc lại: "Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã."
(Chàng say vì tình, còn có thể gỡ. Nàng say vì tình, không thể gỡ nổi.)
Một cuộc tình mang đến cho nam sinh và nữ sinh những ảnh hưởng, vốn dĩ đã có trọng lượng khác nhau.
"Trời ơi, cảnh tượng đó tớ thật sự không dám tưởng tượng…" Nữ sinh bàn bên cũng không nhịn được mà hình dung.
Cặp đôi đã chia tay mà vẫn tiếp tục ngồi cùng bàn, nghĩ thế nào cũng thấy ngượng ngùng.
Kiều Mộc Nhiên và nữ sinh kia túm tụm lại suy luận, họ cảm thấy cặp đôi bạn cùng bàn của học kỳ 1 kia có thể tiếp tục giữ nguyên chỗ ngồi sau khi bị cô chủ nhiệm phát hiện, bản thân việc này chính là "âm mưu" của cô chủ nhiệm.
"Có phải cô đã sớm nghĩ đến việc họ không bền lâu rồi không?" Kiều Mộc Nhiên ra vẻ trầm tư, "Đúng là đa mưu túc trí mà."
Hứa Giai Ninh thì lại không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn.
Nếu tình yêu đổi lại không phải là sự tiến bộ chung, mà là sự thụt lùi của một trong hai người, tương lai ở độ tuổi này bị hao mòn quá mức, thì mối tình nguy hiểm vô ích đó thà không có còn hơn.
Nếu việc quá lộ liễu thích một người sẽ không thể tránh khỏi việc ảnh hưởng đến người kia, vậy có phải yêu thầm sẽ an toàn hơn không?
Hứa Giai Ninh càng nghĩ càng sâu, gần như ngẩn người ra, đến cả Kiều Mộc Nhiên gọi cô, cô cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi Kiều Mộc Nhiên chạm vào tay cô.
"Sao thế?" Hứa Giai Ninh hoàn hồn lại, "Cậu vừa nói gì vậy?"
"Tớ nói, giờ nghỉ giữa tiết chúng mình đi đắp người tuyết đi?" Kiều Mộc Nhiên lay lay ghế của cô, cả người tràn đầy sức sống, "Nhân lúc bây giờ vẫn còn tuyết."
Vì tuyết trong sân trường vẫn chưa được dọn dẹp, nên giờ nghỉ giữa tiết lớn không tập thể dục.
Lúc này vẫn là tháng Giêng, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, vẫn còn trong những ngày cuối đông, trên đường đi học vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh.
Hứa Giai Ninh tỏ ra nghi ngờ về tính khả thi: "Chỉ có hai chúng ta, có đắp nổi không?"
"Đương nhiên không chỉ hai chúng ta, tớ sẽ rủ thêm vài người nữa." Về khoản chơi bời, Kiều Mộc Nhiên là người hướng ngoại hết cỡ, vung tay
một cái, chẳng hề để tâm, "Đến lúc đó chúng ta đắp mười người tuyết cũng không phải là nói đùa đâu."
"Vậy được rồi…" Khóe miệng Hứa Giai Ninh giật giật, "Vậy cứ thử xem sao."
Đợi đến giờ nghỉ giữa tiết lớn, Kiều Mộc Nhiên đã sớm không chờ được nữa, hô hào trong lớp, quả nhiên rủ được thêm vài nữ sinh.
Hứa Giai Ninh bị Kiều Mộc Nhiên kéo ra khỏi cửa lớp, suýt nữa thì đâm sầm vào một nữ sinh ở cửa.
Trông có chút quen mắt, nhưng Kiều Mộc Nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra, nhỏ giọng ghé vào tai Hứa Giai Ninh: "Hoa khôi lớp Ha, i Lâm Thu Tâm kìa, chính là cô nàng xin Q. Q của huấn luyện viên hồi quân sự đó, tớ thấy tay cậu ấy cầm một lá thư, xem ra đã chuyển mục tiêu rồi, lại còn là lớp mình nữa."
Vì hóng hớt, Kiều Mộc Nhiên không khỏi chậm bước lại, Hứa Giai Ninh cũng theo đó dừng lại, ngay sau đó, nghe thấy Lâm Thu Tâm lấy hết can đảm, cất giọng hô: "Tiết Chiêm, cậu có thể ra ngoài một chút được
không? Tớ có thứ này muốn đưa cho cậu."
Tiếng gọi dũng cảm của cậu ta làm cả lớp vang lên tiếng xôn xao.
Mọi người biết rõ sức hút của Lâm Thu Tâm, dường như không có nam sinh nào cô ta không chinh phục được.
Vì thế cũng có người giúp cô ta gọi Tiết Chiêm đang ngồi ở cuối lớp, bảo cậu mau ra ngoài.
Mặt Hứa Giai Ninh lại cứng đờ, không dám nhìn ra sau.
Cô đột nhiên có chút sợ hãi khi biết phản ứng của Tiết Chiêm sẽ ra sao.
"Hóa ra là để ý Tiết Chiêm rồi à." Kiều Mộc Nhiên không nhận ra sự khác thường của Hứa Giai Ninh, chỉ cười nói, "Học kỳ 1 chẳng có ai chặn ở cửa lớp cả, tớ sắp quên mất, Tiết Chiêm là nam thần được bình chọn trên diễn đàn Tieba từ lúc khai giảng đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!