Chương 20: (Vô Đề)

"Sao thế, ở trường có chuyện gì à?" Thương Tự nghe bạn tốt thao thao bất tuyệt như công xòe đuôi, không khỏi cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.

"Thuận miệng nói bừa thôi." Tiết Chiêm ho khan một tiếng, "Đây không phải là tớ đang cùng cậu thảo luận sao."

"Tớ không có kinh nghiệm gì về phương diện này, cũng không có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó." Thương Tự nói chuyện quả thực còn chín chắn hơn cả người lớn, "Thời gian của tớ rất quý giá."

"Thôi được rồi." Tiết Chiêm có chút bực bội, nhưng cũng biết rõ tính cách của Thương Tự, nên nói: "Vậy không làm phiền thời gian quý báu của cậu nữa. Tớ cũng chuẩn bị làm bài tiếp đây."

Vội vàng cúp điện thoại xong, Tiết Chiêm bắt đầu xem kế hoạch học thêm ngày mai.

Gia sư của cậu làm việc rất có trật tự, mỗi ngày luôn đánh dấu tiến độ học thêm, đến cả buổi sáng ngày 30 Tết cũng không tha.

Cậu đang cầm bút khoanh tròn ngày tháng, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cậu nói thẳng: "Vào đi, cửa không khóa đâu, Tiết Tụng."

Biết Tiết Chiêm lần này dồn sức học hành là thật, những người khác trong nhà Tiết ngày thường luôn sợ làm phiền cậu học tập, chỉ có Tiết Tụng cảm thấy không quen lắm, một mình lại quá cô đơn, thỉnh thoảng lại qua tìm cậu.

Lúc Tiết Tụng vào cửa, thấy Tiết Chiêm đang chuyên chú làm bài, đến đầu cũng không ngẩng lên một chút, bị cho ăn bơ xong, tâm tư nghịch ngợm của cô bé tức khắc nổi lên: "Anh ơi, sao lá bạc hà của anh bị đen thế này?"

"Có sao?" Tiết Chiêm lập tức quay đầu đi quan sát cây bạc hà, rất nhanh đã phản ứng lại đây là trò đùa dai của Tiết Tụng, lạnh lùng nói, "Nhạt

nhẽo."

"Người nhạt nhẽo là anh thì có." Tiết Tụng chán muốn chết mà lấy một quyển sách từ trên kệ của cậu, "Lúc đi học thì mang đi, lúc nghỉ thì mang về nhà, thật không sợ mệt."

Cô bé lật một quyển, vốn định giải khuây, thấy rõ là sách toán cấp ba,

như bị phỏng tay mà ném trả lại, lại lấy một quyển khác, cũng chẳng khá hơn là bao, kinh ngạc nói: "Trời đất ơi, sao chỗ anh toàn là sách giáo

khoa tham khảo thế này?"

"Anh, anh chăm chỉ như vậy, định thi Thanh Hoa à?" Tiết Tụng cuối cùng cũng kinh ngạc thốt lên.

Tiết Chiêm từ đầu đến cuối không đáp lời, nghe thấy câu cuối cùng của cô bé, mới thuận miệng trả lời: "Cố gắng hết sức thôi."

Tiết Tụng trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Chí hướng rộng lớn, thất kính thất kính…"

Hai anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại chỉ kém nhau hai tuổi, thực ra thành tích của đối phương thế nào, lại rõ như ban ngày.

Tiết Chiêm quả thực cũng coi như thành tích thuộc top trên, nếu không đã chẳng thi đỗ vào Ninh Viễn, nhưng với thành tích suýt soát mới miễn cưỡng vào được lớp Một này, e là thi đại học muốn vào Thanh Hoa có chút khó khăn.

"Ba mẹ dạo này cứ khen anh mãi, nói anh hiểu chuyện, học hành tiến bộ. Em thấy hơi không quen với anh nữa, rõ ràng mới khai giảng anh còn không vui vẻ đi học thêm." Tiết Tụng có chút cảm khái nhớ lại chuyện cũ, lại thấy Tiết Chiêm mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, ít nhiều có chút đau lòng, "Anh, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ, sắp 12 giờ rồi đó."

"Làm xong câu cuối cùng này anh đi ngủ liền." Tiết Chiêm ngước mắt, cuối cùng cũng chuyển chủ đề sang Tiết Tụng, "Mà em thì sao? Đêm hôm không ngủ được à?"

"Ngày mai anh Cố Phong đến nhà…" Tiết Tụng hai tay xoắn xoắn vạt áo, "Em hơi khó ngủ."

"Cậu ta đến, sao em lại không ngủ được?" Tiết Chiêm hoàn toàn không nghĩ sâu xa về phản ứng của em gái, chỉ nghĩ đến Cố Phong, thì lại cau mày, "Giờ thì anh cũng hơi khó ngủ rồi đây, ngày mai không thể ở nhà được, tránh đụng mặt cậu ta."

Tiết Tụng nghe ra được Tiết Chiêm không thích Cố Phong, "Hừ" một tiếng, bất mãn nói: "Dù sao anh ấy cũng không phải đến gặp anh, anh muốn ra ngoài thì cứ ra."

Tiết Chiêm vui vẻ, hài hước cười nói: "Không phải đến gặp anh, mà là đến gặp em à?"

"Đương nhiên không phải!" Tiết Tụng đột nhiên hoảng loạn cả lên, "Anh ấy đến tặng quà cho ba mẹ."

"Tặng gì?" Tiết Chiêm hỏi dồn.

"Em làm sao biết được." Tiết Tụng cất bước bỏ chạy, "Em về phòng đây."

"Em lại ngủ được rồi à?" Tiết Chiêm ở phía sau từ từ hỏi với theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!