Chương 2: Bạc Hà

Những lời trong lòng cuối cùng không thốt ra miệng được, sự chuyên nghiệp đã thúc đẩy Hứa Giai Ninh mỉm cười tiến lên đón, định hỏi xem họ cần gì.

Không ngờ người đàn ông trông như vệ sĩ kia lại đi trước một bước, xua tay về phía cô, lịch sự nói: "Xin lỗi, tạm thời không cần đâu, thiếu gia

nhà chúng tôi chỉ muốn xuống xe hít thở chút không khí thôi." Thiếu gia?

Nghe thấy cách xưng hô xa hoa này, Hứa Giai Ninh chỉ muốn trợn mắt xem thường.

Thì ra chỉ là một cậu ấm con nhà giàu sống trong nhung lụa, được vệ sĩ bảo vệ, đến cái tiệm hoa nhỏ của nhà cô trú mưa miễn phí. Thấy cô đến

mời chào, còn định ngăn lại, sợ cô làm phiền sự yên tĩnh của thiếu gia nhà anh ta.

"Hai người…" Hứa Giai Ninh định nói rồi lại thôi.

"Xin lỗi, nếu làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô, mong cô bỏ

qua." Người vệ sĩ lấy một xấp tiền mặt từ trong ví ra, đưa đến trước mặt Hứa Giai Ninh.

Tiền đã đưa đến tận tay, không có lý nào không nhận. Lúc nhận cô không tiện đếm kỹ, nhưng cảm giác trong lòng bàn tay, ước chừng sơ sơ cũng phải cả ngàn tệ.

Thế là ngọn lửa trong lòng Hứa Giai Ninh còn chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, thay đổi hẳn: "Không ảnh hưởng gì đâu, hai vị cứ tự nhiên."

Cậu con trai quả thật ít nói, từ đầu đến cuối không hé một lời, đã một mình đi đến kệ hoa hình vòng cung, ung dung ngắm nghía.

Thấy hai người này hoàn toàn không cần tiếp đãi, Hứa Giai Ninh cũng đỡ tốn công, có thể dồn toàn bộ sức lực cho những vị khách khác.

Khách mua hoa ra vào tấp nập, số hoa còn lại dần ít đi, độ tươi cũng không còn hoàn hảo như buổi sáng, làm thế nào để bán được hàng trở nên nghệ thuật. Cô thu thập những tấm thiệp ghi ý nghĩa các loài hoa đã chuẩn bị sẵn, phân loại từng chiếc một, rồi tìm ra thuốc dưỡng hoa mua sỉ về, chuẩn bị làm quà tặng kèm, bán giảm giá cùng với hoa.

Hình thức bán hàng này hiệu quả không tồi, hoa không bị lãng phí, khách hàng cũng không cảm thấy thiệt thòi, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

"Còn hoa hồng đỏ không?"

Cô đang tiếp khách thì trong tiệm lại có khách mới đến.

"Có ạ, nhưng chỉ còn hồng Carlo thôi." Hứa Giai Ninh theo phản xạ đáp rành rọt, nói xong ngẩng đầu lên thì ngẩn cả người.

Trí nhớ của cô rất tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra đó là vị khách *****ên buổi sáng, người đàn ông "cả cây đen" đã mua 999 đóa hồng Naomi cho vợ.

Tay trái ông ta vẫn dìu một người, nhưng không phải người vợ buổi sáng, mà là một cô gái trạc đôi mươi, vẫn còn nét ngây ngô của sinh viên, hai người trông rất thân mật.

"Chẳng phải em muốn hoa hồng đỏ sao, dù hôm nay mưa gió thế nào, anh cũng sẽ đưa em tới." Hứa Giai Ninh thấy người đàn ông "cả cây

đen" ghé vào tai cô gái cười nói, thái độ mập mờ thân mật: "Bảo bối, em có chiếc váy đỏ hợp với hoa hồng đỏ nhất, tối nay mặc cho anh xem

được không?"

Nhớ lại cảnh tượng tương tự buổi sáng với một người phụ nữ khác, lòng Hứa Giai Ninh tức khắc ngổn ngang trăm mối.

A… Đây là tình yêu ư?

Cùng một ngày, có thể tặng hoa hồng đỏ cho những người phụ nữ khác nhau, miệng có thể nói những lời âu yếm tương tự, mặt có thể bày ra vẻ trêu đùa thân mật y hệt. Dường như đối với người đàn ông này, "tình

yêu" cũng có thể sao chép và dán qua, kinh tế và thực dụng.

"Ông xã, ba mẹ em anh cũng gặp rồi, khi nào anh mới đưa em đi gặp ba mẹ anh đây?" Cô gái quay đầu, tiện miệng hỏi người đàn ông "cả cây

đen".

"Đợi một thời gian nữa đi…" Người đàn ông ậm ừ, nói quanh co.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!