Rèm cửa trong phòng học có tổng cộng ba mặt. Sau khi tấm rèm ở giữa được kéo lại, rèm phía trước và sau đều cần điều chỉnh để che kín những khe hở.
Tiết Chiêm và Hứa Giai Ninh loay hoay nửa phút, rèm cửa hai bên đều lay động, một chú chim tình cờ bay ngang qua cửa sổ, tầm mắt bất giác bị thu hút theo.
Lướt qua khe hở của tấm rèm màu xanh da trời, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.
Sững lại một chút, rồi vội vàng lảng đi.
Hứa Giai Ninh rất nhanh đã ngồi xuống, quay đầu về phía màn chiếu màu trắng đã được hạ xuống.
Cô giáo tiếng Anh Từ Văn Quân thích mọi người gọi cô bằng tên tiếng Anh là Andy hơn. Ngày thường cô ấy thích trang điểm nhất, khí chất thanh lịch, gần như mỗi ngày đều diện đồ không trùng lặp, hôm nay là một chiếc váy lấp lánh màu nâu vàng. Cô ấy ngồi ở một góc nhỏ trên
bục giảng, vừa rồi còn được một tia nắng chiếu rọi, khiến cả người trông rực rỡ lung linh, mà giờ phút này lại ẩn mình trong bóng tối.
"Hai tiết này đều là của cô, giữa giờ sẽ không tạm dừng, cố gắng xem hết bộ phim nhé." Cô ấy nói rồi nhấn nút phát, sau đó xuống khỏi bục giảng, dọn ghế ngồi xuống hàng cuối cùng.
Bộ phim Andy chọn hôm nay là 《Kỳ nghỉ ở Rome》 do Audrey Hepburn đóng chính.
Cả lớp là lần *****ên xem, tuy bộ phim là đen trắng, nhưng Audrey Hepburn vừa mới xuất hiện, vẻ đẹp kinh diễm ấy đã thu hút mọi ánh mắt.
Thế là cả lớp tập trung tinh thần, trong phòng học tối mờ, say sưa xem bộ phim cũ này.
Hứa Giai Ninh trước đây từng nghe qua bộ phim này, nghe nói là phim hài, nhưng vì đã quá xa xưa nên vẫn chưa chủ động tìm xem.
Câu chuyện mở ra thực ra rất nhanh, công chúa Anne do Hepburn thủ vai đến Rome để thực hiện chuyến thăm chính thức. Vì đã quá chán ngán với những lễ nghi phiền phức của hoàng gia, ban đêm sau khi bị
bác sĩ tiêm thuốc an thần, cuối cùng cô cũng lần *****ên lấy hết can đảm nhảy cửa sổ trốn đi.
Hứa Giai Ninh đang xem đến nhập thần thì bị Kiều Mộc Nhiên vỗ nhẹ từ phía sau, cô quay đầu lại, thấy Kiều Mộc Nhiên lại đang cầm một hộp bắp rang bơ nhỏ.
"Ăn không?" Kiều Mộc Nhiên lắc lắc hộp bắp rang, nhỏ giọng phấn khích nói, "Tớ vốn định để dành đến tiết tự học buổi tối, nhưng xem phim sao có thể không ăn bắp rang bơ chứ?"
Hứa Giai Ninh không khỏi bật cười, nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy một nắm Kiều Mộc Nhiên đưa cho.
Tô Tri Ngụy cũng ló đầu qua, nịnh nọt nói: "Chị ơi, cho em xin một ít với?"
"Ai là chị của cậu?" Kiều Mộc Nhiên lườm cậu ta một cái, nhưng mấy ngày chiến tranh lạnh cuối cùng cũng đã tan băng, "Là tớ đại nhân đại lượng, cho cậu đấy."
Tô Tri Ngụy vội vàng nhận lấy, khẽ khàng nhai bắp rang.
Kiều Mộc Nhiên thấy nhóm bốn người đã có ba người được chia phần, không nỡ làm lơ Nam Phong, vỗ vai cậu bạn.
Nam Phong quay đầu lại, không đợi Kiều Mộc Nhiên nói, đã nhíu mày hỏi: "Ăn bắp rang trong lớp, cậu không sợ ồn à? Coi chừng cô Andy thấy đó."
"Nhưng tớ thấy tiếng phim ở hàng trước to lắm, tai tớ cứ ong ong cả lên, chắc không ai nghe kỹ đến vậy đâu nhỉ?" Kiều Mộc Nhiên trả lời, "Với lại cô Andy không phải ngồi ở đằng sau sao? Bị che rồi, cô không thấy
được đâu."
"Nhưng tớ thấy người bên cạnh cũng sẽ có ý kiến đó." Nam Phong lại nói.
Kiều Mộc Nhiên nghe cậu ta nói vậy, cũng nổi nóng, mất hết kiên nhẫn: "Vậy rốt cuộc cậu có ăn không? Không ăn thì thôi."
Cô nói vậy xong, Nam Phong lại lặng lẽ đưa tay ra, cũng lấy mấy hạt bắp rang.
Nhóm bốn người thực sự đã biến góc nhỏ này thành một rạp chiếu phim tư nhân.
Có thêm màn chia sẻ bắp rang của Kiều Mộc Nhiên, Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy xem phim càng thêm vui vẻ.
Bộ phim đang chiếu đến đoạn công chúa sau khi trốn đi lúc nửa đêm, đã gặp được một phóng viên đang trong cảnh thất thế. Thuốc an thần nhanh chóng phát huy tác dụng, công chúa ngất đi. Phóng viên ban đầu tưởng công chúa say rượu, vì lòng tốt nên đã đưa công chúa về nhà mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!