Chương 11: (Vô Đề)

Đây là lần *****ên Hứa Giai Ninh không tiếc lời khen một người trước mặt Đoạn Tĩnh Thu, thái độ vừa trịnh trọng lại vừa có chút vi diệu.

Nhưng Đoạn Tĩnh Thu không nghĩ nhiều. Con gái bà trước nay luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, học hành tiến bộ, cũng không khiến bà phải bận tâm nhiều. Đương nhiên bà cũng không vì vài câu nói mà liên tưởng đến chuyện tình cảm. Bà chỉ thấy vui vì biểu hiện lúc này của con gái, vui vì Hứa Giai Ninh thích nghi rất tốt với môi trường cấp ba, cho dù ở trường Trung học Ninh Viễn cạnh tranh khốc liệt nhất cũng có thể ung dung tự tại, chứ không phải đầy áp lực.

Thời gian không còn sớm, hai mẹ con gặp nhau xong vội vã cùng đến nhà họ Trần.

Hứa Giai Ninh gõ cửa, thím Trần ra mở cửa, thấy hai mẹ con, niềm nở đón họ vào nhà.

"Chị Trần, chị cầm lấy mấy thứ này." Đoạn Tĩnh Thu đưa giỏ trái cây và đồ bổ mua trên đường.

"Đến được rồi, còn mua mấy thứ này làm gì?" Bà Trần từ chối, trong lòng cũng nhớ chuyện tăng tiền thuê nhà, có chút ngượng ngùng.

"Mua cho Nam Tinh mà, chút lòng thành, chị cứ nhận đi." Đoạn Tĩnh Thu xách đồ bổ vào bếp, xem như "quen cửa quen nẻo". Quay lại phòng khách thì vừa hay gặp ông Trần từ phòng ngủ đi ra.

"Nam Tinh đâu rồi bác?" Đoạn Tĩnh Thu hỏi.

"Nó cứ ru rú trong phòng ấy." Ông Trần thở dài nói, "Buồn bã ủ rũ lắm."

Mười lăm năm trôi qua, năm nay Trần Nam Tinh 30 tuổi, tính cách ngày càng u uất. Đoạn Tĩnh Thu cũng sớm đã nhận ra, sau khi xảy ra chuyện, không còn nghịch ngợm hiếu động như hồi nhỏ nữa. Cậu ấy rất ít cười, nụ cười duy nhất dường như chỉ xuất hiện khi Hứa Giai Ninh đến.

Vì thế Đoạn Tĩnh Thu chủ động nói: "Giai Ninh, con vào thăm riêng Nam Tinh đi."

"Haizz, người trẻ tuổi với nhau thường có chuyện để nói hơn chúng ta, nó không thích nói chuyện nhiều với chúng tôi." Thím Trần cũng nói xen vào.

Hứa Giai Ninh gật đầu, trong sự mong đợi của mọi người, cô gõ cửa phòng ngủ của Trần Nam Tinh, nhưng trong lòng cũng đang căng thẳng.

Lần trước đến thăm Trần Nam Tinh, có lẽ là vào dịp nghỉ đông Tết năm ngoái.

Chiều tối mùng Ba Tết, Trần Nam Tinh hiếm khi muốn ra ngoài, Hứa Giai Ninh đẩy xe lăn cho anh, hai người cùng nhau đốt pháo hoa. Nhà họ Trần cũng giống nhà cô, đều ở khu tập thể kiểu cũ, không có thang máy. Nhưng cũng may nhà họ Trần ở tầng một, giúp Trần Nam Tinh ra ngoài không quá khó khăn.

Hôm đó thời tiết rất lạnh, nhưng Trần Nam Tinh lại rất hào hứng. Anh ấy mua rất nhiều pháo hoa, còn có cả loại pháo hoa que hình ngôi sao mà

Hứa Giai Ninh thích. Không khí xung quanh không chỉ còn là cái lạnh lẽo, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa soi sáng một khoảng trời, rất nhanh đã đốt xong, chỉ còn lại que pháo hoa Hứa Giai Ninh cất trong túi.

Cô cười rất vui, cầm một que pháo hoa hình ngôi sao trong lòng bàn tay, chẳng hề để ý đến que pháo hoa trong túi áo lông vũ đang trượt ra ngoài.

Trần Nam Tinh nhìn thấy. Que pháo hoa đó vừa hay rơi xuống bãi tuyết bên phải xe lăn của anh ấy, rất dễ thấy.

Dường như cách đơn giản và an toàn nhất là gọi Hứa Giai Ninh đang ở cách đó không xa lại, nhờ cô nhặt lên. Nhưng giờ phút này Trần Nam Tinh lại cố chấp, không hề lên tiếng. Anh ấy cong người xuống, cố gắng vươn tay ra, định dựa vào sức mình để nhặt lên. Thử một lần, đầu ngón tay run rẩy không với tới, bèn tiếp tục rướn cả người về phía trước. Anh ấy thực sự đã cố hết sức nhưng cũng không làm được động tác vô cùng đơn giản trong mắt người khác này.

Chiếc áo lông vũ cồng kềnh khiến cơ thể vốn đã không đủ linh hoạt của anh ấy càng thêm vướng víu. Giữa trời tuyết âm mười mấy độ, anh ấy lại túa mồ hôi.

Cuối cùng, anh ấy ngã khỏi xe lăn. May mà Hứa Giai Ninh kịp thời phát hiện, chạy đến đỡ.

"Anh Nam Tinh, anh có thể nói với em mà, sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?" Hứa Giai Ninh vẫn còn sợ hãi hỏi.

Còn anh ấy thì lạnh một gương mặt u ám, vịn xe lăn lùi về phía sau, nhắm mắt nói: "Về nhà đi."

Không khí thoáng chốc trở nên lạnh nhạt, vô cùng khó xử.

Hứa Giai Ninh cảm nhận được tâm trạng Trần Nam Tinh không tốt, cũng không nói nhiều nữa, đẩy anh ấy về phía tòa nhà của nhà họ Trần. Họ vào cửa, trở về phòng. Đoạn Tĩnh Thu vẫn đang nói cười vui vẻ với hai bác Trần, hỏi họ ra ngoài chơi có vui không. Còn Trần Nam Tinh không nói lời nào, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Hứa Giai Ninh rồi lặng lẽ về phòng.

Hứa Giai Ninh lo lắng cho tình trạng của Trần Nam Tinh, chỉ đáp lại các bậc trưởng bối vài câu rồi đuổi theo vào phòng anh ấy, đóng cửa lại.

"Sau này em đừng đến nữa." Anh ấy quay người đi, cả người chìm trong bóng rèm cửa sổ.

"Loại phế vật như anh, tốt nhất là không nên gặp." Anh ấy nói.

Hứa Giai Ninh nghĩ, sự sụp đổ về mặt tình cảm đôi khi chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng lại là kết quả của sự dồn nén tích tụ từ lâu. Khiếm khuyết trên tứ chi là một vết sẹo hữu hình, di chuyển vào tận tâm can, sự tự ti chán ghét mạnh mẽ đủ để hủy hoại một con người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!