1.
Vì con trai của Trình Tùng Duyệt ở bên cạnh, Diệp Tiến vẫn chưa thể thực hiện được việc của mình, vì vậy vào lúc chiều tối, anh đành phải tiếp tục sống những ngày nhạt nhẽo vô vị. Anh dùng cơm thừa từ đồ giao hàng hôm kia để làm cơm chiên trứng cho mình – quá nhiều dầu và quá mặn, sau đó anh bưng bát ngồi trên ghế dài ở ban công, lặng lẽ ngắm hoàng hôn buông xuống.
Đằng sau anh là căn phòng tối om và tiếng nhạc nền từ chương trình ti vi, nếu anh không quay đầu lại, có thể tưởng tượng như Diệp Hách đang cuộn mình trên ghế sofa xem ti vi. Trước đây, cảnh tượng này rất đỗi bình thường.
"Ting—" Có tin nhắn mới gửi đến. Diệp Tiến đếm từng hạt gạo, nhai chậm rãi, cho đến khi khó nhọc nuốt hết hơn chục hạt gạo trắng cùng với những mẩu trứng vụn mới quay đầu nhìn chiếc điện thoại luôn đặt ở bên cạnh.
Là tin nhắn của Hứa Luyện. Hứa Luyện nói anh ta sẽ giả vờ như Diệp Tiến vẫn còn ở Iceland, nên Diệp Tiến không cần lo lắng sẽ có người đến gõ cửa.
Diệp Tiến đọc xong tin nhắn rồi tiếp tục ăn cơm, không có chút xúc động nào, anh hoàn toàn không quan tâm liệu có ai đến gõ cửa hay không.
…
Hứa Luyện và Diệp Tiến chia tay trong không vui, trong dòng xe cộ buổi chiều tối, anh ta bực bội đấm liên tục vào vô lăng, nhưng đấm vô lăng chẳng giúp ích gì, anh hiểu rõ hơn ai hết rằng người bạn đã khuất của mình khi còn sống đã quý cậu em này đến nhường nào.
Đèn xanh phía trước chuyển sang đèn đỏ, Hứa Luyện phản ứng không kịp, đạp mạnh chân phanh, người đột ngột nghiêng về phía trước rồi bị dây an toàn kéo trở lại. Anh ta điều chỉnh lại dây an toàn với vẻ khó chịu, gọi điện về nhà báo rằng không tăng ca nữa, sẽ về ăn tối.
Do một số đoạn đường đang sửa và cấm đi lại, Hứa Luyện lái xe vòng qua gần nửa thành phố mới về đến nhà, lúc này thức ăn đã hơi nguội.
"Cả hai đều là con trai họ, lại còn là sinh đôi, tại sao lại đối xử phân biệt?" Hứa Luyện vừa ngồi xuống bàn ăn đã hỏi.
Hứa Luyện vẫn nhớ rõ ngày xảy ra chuyện, Diệp Tiến bị mẹ tát một cái, sau đó còn bị bố từ chối không cho vào nhà, họ nói nếu Diệp Hách không đi theo Diệp Tiến chuyển ra ngoài ở và thường xuyên về nhà thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Bố của Hứa Luyện và bố mẹ của Diệp Tiến là bạn đại học, ban đầu chỉ là bạn xã giao, khi Hứa Luyện học tiểu học, nhà họ Hứa chuyển đến gần nhà họ Diệp, mối quan hệ giữa hai gia đình dần dần trở nên thân thiết. Sau đó Hứa Luyện và Diệp Hách chơi với nhau, hai gia đình càng thường xuyên qua lại. Hứa Luyện lớn hơn Diệp Hách và Diệp Tiến ba tuổi, khi nhà họ Hứa mới chuyển đến, Diệp Tiến vẫn chưa được đón về.
Tuy nhiên, Diệp Tiến luôn là một sự tồn tại vô hình, cả trước và sau khi được đón về.
Lời nguyên văn của bố mẹ Diệp là: "Không cần quan tâm đ ến nó, cả ngày mày mò đống linh kiện kỳ quái, gọi cũng không thèm đáp, vừa lầm lì vừa bướng bỉnh, nó thích tự ở một mình thì cứ để nó tự ở một mình."
Nhưng sự tồn tại của Diệp Tiến tuy vô hình nhưng mạnh mẽ, ít nhất theo quan điểm của Hứa Luyện là vậy, thỉnh thoảng Hứa Luyện lại bị những thứ "không chính đáng", "cực kỳ nhàm chán" mà cậu ta mày mò làm ra khiến cho kinh ngạc.
"Một đứa được nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, một đứa thì không, còn có thể là vì lý do gì nữa?" Mẹ của Hứa Luyện, Uông Nhuận, thờ ơ nói.
"Cũng không chỉ vì lý do đó." Bố Hứa tiếp lời bổ sung, "Khi Diệp Tiến vừa được đón về, thỉnh thoảng lại bỏ nhà ra đi, làm vợ chồng nhà họ Diệp khổ sở vô cùng, hơn nữa thằng bé lớn lên bên ông bà nội, quen sống một mình, cũng không hòa hợp được với Diệp Hách…"
Hứa Luyện không lên tiếng mà chờ đợi, nhưng không có gì bổ sung thêm nữa, anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu: "Chỉ có vậy thôi à, không còn gì khác sao?"
Uông Nhuận nói: "Con tưởng đang đóng phim truyền hình à, làm gì có nhiều tình tiết ủy mị thế, chỉ có vậy thôi, không còn gì khác."
Diệp Tiến sống với ông bà nội đến 10 tuổi mới được đón về bên bố mẹ, tuy sinh ra từ một bụng mẹ nhưng dù sao ở giữa cũng cách nhau 10 năm dài đằng đẵng, bố mẹ Diệp Tiến rất khó để đối xử công bằng với hai đứa con trai, thêm vào đó Diệp Hách khiêm tốn, hiền hòa, còn Diệp Tiến lầm lì, bướng bỉnh, sự thiên vị vốn đã có lại càng trở nên tệ hơn vì nhiều chuyện vụn vặt.
Tất cả những điều này Diệp Tiến đều nhìn thấy nhưng anh không nói ra. Sau đó bà nội của Diệp Tiến qua đời, bố mẹ anh lại làm một việc sai lầm. Họ cho rằng kỳ thi đại học sắp đến nên không cần phải nói với anh về chuyện này. Sau đó, Diệp Tiến chuyển thẳng ra khỏi nhà và không bao giờ quay lại.
2.
Nhân lúc Khâu Hoài Minh đi công tác xa, Lý Văn Văn rất thuận lợi giúp Khâu Nhĩ hủy bỏ lớp học thêm cuối tuần, cô dẫn Khâu Nhĩ đi theo môi giới xem qua vài khu phố, xem bảy tám căn nhà, cuối cùng tìm được căn hộ ưng ý cho cả hai tại chung cư Lộc Minh.
Diện tích sử dụng hơn 80 mét vuông, được chia thành một phòng khách không lớn, một phòng đọc sách và hai phòng ngủ. Điều đáng mừng nhất là ban công phía tây của phòng khách khá rộng, có thể đặt một chiếc giường nhỏ, mùa hè đón gió thông suốt, cũng có thể dựng hai thanh phơi quần áo vào tường, mùa đông phơi chăn. Còn điều không thuận tiện là, nhà không ở trạng thái có thể dọn vào ở ngay, chỉ có điều hòa và máy nước nóng, còn lại đều phải tự mua.
Lý Văn Văn tính toán sơ bộ, tủ quần áo, giường, sofa, bàn ăn, dụng cụ nhà bếp vân vân, có lẽ phải bán thêm một hai cái túi xách nữa.
Khâu Nhĩ nhìn Lý Văn Văn đặt cọc và trả trước ba tháng tiền nhà cho chủ nhà, trong tiếng "kít—", "cọt kẹt—" của ai đó đang chơi violin ở tầng trên, không rõ là mới học nên chưa thành thạo hay là không có năng khiếu, cậu làm vẻ bình tĩnh hỏi: "Khi nào chúng ta đi mua đồ đạc? Ngày mai chứ?"
Cậu không muốn biểu lộ sự mong đợi, nhưng thực sự rất mong được rời khỏi nơi đó. Ngoài ra, cậu hy vọng "Trình Tùng Duyệt" tốt nhất là không bao giờ khỏi bệnh về đầu óc.
Lý Văn Văn giấu đi số dư còn lại chưa đến ba nghìn, cô từ tốn nói: "Không vội, đợi thêm vài ngày nữa."
— Bán túi xách cần có thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!