Chương 27: Trước nắm đấm sắt, họ lại bắt đầu giảng giải về nhân nghĩa lễ trí tín.

Gần hoàng hôn, gió nổi lên, cơn gió lạnh buốt như dao cứa thẳng vào khe xương, thổi đến mức từ đầu ngón tay đến trái tim chẳng còn chút hơi ấm nào.

Diệp Tiến xách túi đồ ăn nhanh, bước đi thong thả, ánh mắt có phần trống rỗng. Một chiếc taxi vượt qua anh, bắt đầu giảm tốc, lốp xe dường như cán phải thứ gì đó, khi dừng lại cách đó hơn chục mét thì phát ra một tiếng "ùm" trầm đục. Diệp Tiến nghe tiếng động, chậm rãi ngẩng mắt nhìn, thấy phía trước, cùng lúc tài xế mở cửa bước xuống là người hàng xóm ở tầng trên của anh.

Tài xế đến kiểm tra lốp xe, thấy dường như không có vấn đề gì, miệng lẩm bẩm vài câu chửi thề không rõ ràng, sau đó cúi đầu nhổ một bãi nước bọt xuống cống bên lề đường, rồi vòng ra sau mở cốp xe, một tay lấy cây gậy chống, tay kia lôi ra chiếc xe lăn gấp.

"Cảm ơn chú, làm phiền bác rồi." Lý Văn Văn đỡ Khâu Nhĩ đang đứng một chân, cảm ơn tài xế.

"Đừng khách sáo, trên đường có tuyết, cẩn thận đừng trượt ngã." Tài xế kéo khóa áo da, cười khà khà rồi trở lại xe.

Lý Văn Văn lấy hết đồ trên ghế sau, đóng cửa xe, tài xế đạp ga rời đi.

Cô sắp xếp cho Khâu Nhĩ ngồi ổn trên xe lăn, vừa quay đầu đã trông thấy Diệp Tiến. Hơi thở cô phả ra làn khói trắng, đôi mắt bỗng sáng lên, nụ cười lập tức nở rộ.

Diệp Tiến và Lý Văn Văn nhìn nhau một lát, anh chậm rãi dời ánh mắt, hỏi một câu về tình trạng vết thương của Khâu Nhĩ.

Lý Văn Văn thành thật trả lời, đồng thời cảm ơn anh không ngớt vì đã ra tay giúp đỡ hôm đó.

"Áo tôi đã gửi đi giặt khô, mai lấy về sẽ trả lại anh."

"Không vội."

Lý Văn Văn đẩy Khâu Nhĩ đi về phía trước, để ý thấy túi mua sắm trong tay Diệp Tiến là từ trung tâm thương mại gần ga tàu điện ngầm, không phải từ siêu thị dưới tầng Lộc Minh, bèn nghiêng đầu bắt chuyện: "Anh ra ngoài à?"

Diệp Tiến đáp: "Đến chỗ Thôi Kì Triều."

Lý Văn Văn ngẩn ra, hơi do dự: "Dạo này nhiều việc quá, ít liên lạc với cậu ấy. Cậu ấy gặp khó khăn trong công việc à?"

Diệp Tiến "ừ" một tiếng, không muốn nói nhiều, chỉ ngắn gọn: "Xong rồi."

Lý Văn Văn lập tức thấy áy náy: "Lại làm phiền anh rồi."

Diệp Tiến liếc cô, không nói gì.

Hai người vừa tới sảnh chung cư Lộc Minh, từ sau cột hành lang bên phải bước ra một người đang gọi điện, chính là Ngũ Vận, người đã hơn nửa tháng không gặp. Ngũ Vận thấy "Trình Tùng Duyệt", lập tức ngắt cuộc gọi đang chờ kết nối, mở miệng tuôn một tràng khiến ai cũng không chen vào được.

"Tôi nghe chị Trần nói ở bệnh viện gặp chị, hôm nay tình cờ đến gần đây làm việc, tiện đường ghé qua. Đến dưới lầu mới nhớ ra, không biết hai mẹ con chị đã xuất viện chưa, đang định gọi hỏi thì gặp ngay."

"Tôi mang quà năm mới cho con trai chị, tên là Khâu Nhĩ đúng không? Nhưng thằng bé này rõ ràng cao hơn tôi cả nửa cái đầu, quà màu mè thế này tự nhiên tôi thấy hơi ngại, cứ như mình thiếu tinh tế ấy."

— Vừa nói, cô ấy vừa nhấc nhẹ một chồng sách bên chân, khẽ lắc lắc, là bộ ba mươi mốt cuốn Đại Trung Hoa Tầm Bảo Ký.

"Người ta nói thương gân động cốt phải nghỉ trăm ngày, còn chục ngày nữa là khai giảng rồi, với tình trạng này của Khâu Nhĩ, chắc chị phải đưa đón hàng ngày nhỉ? Ừm, vậy chắc không ảnh hưởng đến công việc, học sinh tiểu học đi học sớm, tan học chị có thể xin về sớm, chẳng cần báo cáo ai."

Khâu Nhĩ nhìn đống sách tranh in hình nhân vật hoạt hình trên đầu gối, nhất thời chưa kịp định thần.

Lý Văn Văn mấy lần cố chen lời nhưng không được, một câu than thở quen thuộc kẹt dưới lưỡi, suýt thốt ra: "Miệng cô mượn tạm à, gấp gáp trả lắm hay gì?"

"Cảm ơn cô đã đặc biệt…"

"Trên bìa ghi độ tuổi phù hợp là 7 đến 12, đúng lứa…"

"Đúng, phải đưa đón…"

"…Thật sự cảm ơn nhiều."

Lý Văn Văn kiên trì đáp lại và cảm ơn bằng những câu chưa kịp nói hết, rồi nhiệt tình mời: "Đã đến rồi, lên nhà ngồi chơi chút nhé." Ngũ Vận cong mắt đồng ý.

Ngũ Vận làm ra vẻ vừa nhìn thấy Diệp Tiến, diễn xuất lộ liễu đến vụng về. Cô ấy nhiệt tình vươn tay chào anh, cằm xinh đẹp hơi hếch lên: "Chào anh, tôi cũng làm ở Thái Dương, tên Ngũ Vận. Lần trước chưa kịp chào hỏi, cảm ơn anh đã giúp giải quyết mối họa tâm phúc của chú hai tôi, ý là Thôi Kì Triều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!