Tiếng còi xe cứu thương vang lên giữa cơn gió thu se lạnh, từng hồi "u oa, u oa" từ xa vọng lại, lao đi với tốc độ tối đa cho phép trên đường, hướng thẳng đến Bệnh viện Nhân dân số Ba. Khi bốn bánh xe còn chưa dừng hẳn, cửa sau xe đã bật mở, tiếng khóc não nề của một người đàn ông trung niên hòa lẫn với tiếng gọi "Văn Văn" vang lên thảm thiết, tràn vào tai mọi người.
"… Ung thư giai đoạn cuối, đã nằm nhà suốt sáu tháng. Ban đầu nói sẽ không vào viện, nhưng cuối cùng anh chị tôi vẫn không đành lòng… Con bé còn quá trẻ, ai mà nỡ… Xin các bác sĩ giúp với, con bé đau đớn quá rồi… Dù chỉ là một mũi tiêm, để nó có thể ra đi trong giấc mơ, không còn đau nữa cũng được…"
Người dì của bệnh nhân vừa lau nước mắt vừa chạy theo giường đẩy, đáp lời các nhân viên y tế. Còn cha mẹ bệnh nhân, trong mắt họ lúc này chỉ còn hình ảnh cô con gái đang cố hết sức mở hé mắt, nở một nụ cười yếu ớt như muốn trấn an họ – có lẽ là nụ cười cuối cùng – họ chẳng còn tâm trí nào để chú ý đến bất cứ điều gì khác.
Từng giọt dịch tối màu tí tách rơi xuống sàn. Đó là máu bệnh nhân vừa ho ra sau một cơn ho dữ dội.
Tiếng khóc nghẹn ngào và tiếng gọi "Văn Văn" dần trôi xa. Ở một phòng bệnh đơn cuối hành lang, máy đo sinh hiệu đột nhiên vang lên vài tiếng bíp trong trẻo. Người phụ nữ đã hôn mê suốt năm ngày khẽ run rẩy hàng mi, ngón chân co lại một chút, nhưng không ai nhận ra.
Trong khoảng không không ai nhìn thấy, hai mảnh linh hồn nhẹ bẫng như khói mờ lơ lửng, trôi nổi lên xuống.
Rất nhiều tác phẩm văn học từng miêu tả cảnh người chết đi sống lại mở mắt ra và "cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng thật dài"…
Lý Văn Văn dùng chính trải nghiệm của mình để bác bỏ lời đồn: Không hề có cảm giác đó. Ý thức từ lúc mất đi đến khi quay trở lại dường như chỉ diễn ra trong chớp mắt, giống như khi bạn đang tựa cằm ngủ gật trong lớp, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, đầu gục xuống rồi đột ngột giật mình tỉnh lại.
Ban đầu, cô còn tưởng các nhân viên y tế đã thực hiện biện pháp cấp cứu thành công khiến cô vượt qua được lần nữa, cảm giác có chút bất đắc dĩ. Nhưng rồi, cô trông thấy một chàng trai đứng cuối giường – vừa chạm mặt đã không thể đoán nổi tuổi tác – vành mắt đỏ hoe, quay đầu bước ra ngoài, chỉ để lại một câu ngắn gọn, cứng nhắc: "Con đi gọi ngoại."
Trong môi trường sống của Lý Văn Văn, mọi người đều gọi là "ông ngoại", không ai dùng "ngoại" cả.
Dĩ nhiên, chỉ một cách xưng hô như vậy cũng không thể gọi là sơ hở.
Sơ hở thực sự chính là khi cô quay đầu, nhìn thấy trên vật trang trí bằng thủy tinh ở đầu giường phản chiếu một gương mặt đẹp đẽ nhưng xa lạ.
…
"Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"
"Ngày 7 tháng 10."
"Năm 2022?"
"… Đừng nói những câu đùa vô nghĩa như vậy."
Thực ra cũng chẳng cần ai trả lời nữa. Lý Văn Văn đã thấy con số 2022 in trên bao bì thức ăn nhanh ở đầu giường.
Lần cuối cùng cô mở mắt ra với tư cách một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối… cũng chính là ngày 7 tháng 10 năm 2022.
Mặc dù chỉ là một người bình thường, không mấy quan tâm đ ến công nghệ hay những tiến bộ mang tính đột phá nhưng Lý Văn Văn vẫn vô cùng chắc chắn rằng, trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại dù ở bất cứ đâu cũng không thể thực hiện một ca phẫu thuật thẩm mỹ quy mô lớn kèm theo hồi phục hoàn toàn chỉ trong vòng một ngày.
Huống hồ, cô còn có cảm giác mình cao lên, đến mức đầu ngón chân gần như chạm tới cuối giường.
Cơ thể Lý Văn Văn mềm nhũn, hoàn toàn không có sức. Cô yên lặng đối diện với ông lão trước mặt, người vẫn giữ nguyên vẻ nghi hoặc từ lúc cô hỏi về "năm 2022."
Ông lão ấy tự xưng là Trình Tường, chính là "ngoại" mà cậu trai ban nãy nhắc đến. Còn cậu trai kia, không ngoài dự đoán, chính là con trai của cô – một đứa trẻ mà cô có với người đàn ông tên Khâu Hoài Minh.
Lý Văn Văn có một người bạn rất thích "làm mẹ" trên mạng mà không cần thực sự sinh con. Bây giờ thì cô đã hiểu cảm giác đó là như thế nào.
Nói đến cậu trai kia, thực ra phải gọi là cậu bé, vì nó mới mười một tuổi. Nhưng với chiều cao hơn một mét bảy, trông chẳng khác nào được nuôi lớn bằng phân bón.
"Con nói con không nhớ mình là ai?" Trình Tường một lần nữa xác nhận.
"Đúng vậy, không nhớ." Lý Văn Văn yếu ớt trả lời.
"Con lại đang mưu tính gì nữa đây? Không thể sống yên ổn với Khâu Hoài Minh được sao?" Giọng Trình Tường dần mất kiên nhẫn, chẳng buồn che giấu nữa.
Lý Văn Văn không hiểu ý câu nói đó nên không tiện trả lời. Cô chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm sắc thu đang dần nhuộm vàng mọi thứ.
Cô không biết hiện tại mình đang rơi vào tình huống gì, cũng không rõ mình có thể tồn tại bao lâu. Nhưng cô biết một điều chắc chắn: việc linh hồn thay đổi mà thể xác vẫn giữ nguyên tuyệt đối không thể để lộ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!