Chương 46: Ta chỉ là nhân vật bình thường

- Thế nào? Cậu là một hạt giống có tiềm năng, nếu trở thành đệ tử của ta chắc chắn sẽ có thể thi đỗ đại học Tinh Không!

Vương Đạo Vinh tiếp tục dụ dỗ:

- Nếu dựa vào năng lực của cậu hiện nay thì chỉ có 50% cơ hội thi đỗ vào đại học Tinh Không, song nếu như dưới sự trợ giúp của ta nữa thì cơ hội thi đỗ chắc chắn 100%.

- Thực sự rất xin lỗi. Giang Ly trầm ngâm một lúc:

- Tôi không hề có ý định này, điều mong ước của tôi chỉ là sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người thân. Cuộc sống hiện tại cũng không cực khổ gì cho lắm, chỉ cần tôi cố gắng nỗ lực thì cuộc sống gia đình dần dần sẽ tốt hơn, một khi đã hợp tác cùng các ông thì ngày đêm thấp thỏm lo sợ, nguy hiểm luôn rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể làm liên lụy đến người nhà. Vòng lốc xoáy to lớn đó tôi thực sự không dám tiến vào trong.

Hắn lựa chọn từ chối để không kiên lụy đến người nhà.

Tổ chức phục quốc và chính phủ loài người, vấn đề rốt cục ai có lỗi với ai, Giang Ly cũng không hề quan tâm, hắn chỉ biết rằng nếu lao vào vòng lốc xoáy này, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.

Giữa tổ chức phục quốc và loài người, ai đúng ai sai đây? Hắn chỉ là người bình thường, thật sự không có cách nào mà đoán định.

Bản thân hắn không có tư cách đánh giá.

Dù đối phương có tài nguyên thiên nhiên dồi dào song làm sao có thể cho mình một cách dễ dàng được chứ. Giang Ly một mực tin tưởng rằng, chỉ có năng lực của bản thân mới đáng tin cậy còn dựa dẫm vào kẻ khác không hề vững chắc.

Cho nên, hắn cũng không hề ỷ vào mối quan hệ với giám đốc Lôi và Tuyết Linh để báo thù tên Trịnh Văn Băng.

Dù là có giao tình với nhau, song mình nhờ người ta báo thù giúp chắc gì người ta đã sẵn lòng.

- Đã biết được bí mật của ta rồi, cậu nghĩ có thể đứng ngoài cuộc được sao chứ? Vương Đạo Vinh thấy Giang Ly kiên quyết như vậy, giọng điệu trở nên lạnh lùng khiến người ta phát sợ.

- Tôi nói lại một lần nữa, tôi chỉ là người bình thường, chẳng có tự cách gì can dự vào chuyện đại sự này, hơn nữa tôi cũng không muốn liên lụy đến người nhà. Giang Ly biết rằng Vương Đạo Vinh đang uy hiếp:

- Nếu ông muốn đối phó với tôi, vậy thì cứ việc ra tay đi, tuy rằng năng lực của tôi yếu ớt song cũng quyết liều mạng một phen.

- Lẽ nào ngươi không sợ người nhà ngươi sẽ bị tổ chức phục quốc bên Huyễn Hồ kia trả thù hay sao? Vương Đại Vinh nhìn chằm chằm Giang Ly như nhìn một con kiến:

- Thế lực của bọn họ mạnh đến nhường nào chắc cậu cũng biết rõ, bất cứ đại gia nào dám đối đầu với họ đều sẽ tan thành mây khói trong vòng một đêm.

- Song bọn họ cũng sẽ phải trả giá, chính là bị chính phủ loài người thắt cổ giết chết. Giang Ly đột nhiên hoảng hốt trong lòng, chỉ cần nói năng bất cẩn một chút thôi là sẽ bị kẻ trước mặt đánh chết ngay tức khắc:

- Tôi chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt, các ông cứ thúc ép tôi gia nhập vào tổ chức cũng chẳng có tác dụng gì cả. Vậy thì hà cớ gì phải trả giá nhiều như vậy chứ, hiện giờ tôi cũng là công dân một sao, nếu có bị bọn họ giết thì chính phủ nhất định sẽ điều tra, bọn họ cũng sẽ chẳng được lợi ích gì cả.

Hơn thế tôi còn giành được huy hiệu phong vân, được thị trưởng thành phố đích thân tiếp kiến, là hạt giống bồi dưỡng trọng điểm của trường chứ không phải là hạng bình thường.

- Ngươi thật sự rất lanh lợi. Sắc mặt Vương Đạo Vinh tỏ ra lạnh lùng, có vẻ như đang nghĩ điều gì đó:

- Cậu đã nghĩ tổ chức phục quốc chúng ta quá kinh khủng rồi, thực tế cho thấy cách nghĩ của cậu hoàn toàn sai lầm. Cậu không gia nhập tổ chức cũng được, tổ chức phục quốc chúng tôi đâu có thiếu thốn nhân tài. Hơn nữa cậu có thể thấy trong số các cao thủ là bạn học trong trường của cậu, cũng có thành viên của tổ chức chúng tôi. Tuổi trẻ như cậu có nhiều chuyện còn chưa hiểu, song có điều khi tuổi cao dần lên cậu sẽ biết được.

Đang lúc nói chuyện thì gã ta quay người rời đi.

- Ông định rời đi như vậy sao? Ông không sợ tôi sẽ báo cáo chuyện ngày hôm nay với chính phủ hay sao?

Giang Ly nói.

Vương Đạo Vinh kia chỉ cười nhạt một tiếng, không buồn đáp lại, rồi dần tan biến vào chốn rừng sâu.

Giang Ly không hề báo cáo với chính phủ bởi vì điều đó cũng chẳng có tác dụng gì, trái lại có thể sẽ gây ra đại họa sát thân cho chính hắn. Hơn nữa Vương Đạo Vinh cũng đâu có sợ hắn sẽ mật báo cho chính phủ.

Kiến càng sao có thể rung chuyển cây cổ thụ được đây?

Lúc rời đi, ông ta cao giọng nói:

- Vì có hi sinh mới có chí khí, dám kêu nhật nguyệt gọi ngày mới, vì thích ngắm nhìn đồng lúa mà ngao du khắp nơi, phẩm chất anh hùng dưới ánh chiều... Anh hùng, chàng trai trẻ, cậu căn bản không hiểu thế nào là anh hùng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!