Chương 41: Mơ về quê hương

Đao kiếm va chạm.

Thủ lĩnh áo trắng bị đẩy lui ba bước, không đợi gã kịp ổn định Giang Ly xốc đao chém tới. Lúc này, tình cảnh biến ảo, đao phong ù ù, một mảnh trắng xóa.

Cuối cùng Giang Ly cũng có thể dung nhập Tâm Linh Đại Đế Ấn vào thực chiến, uy lực đại tăng.

Ánh đao hoa mỹ có thể thôi miên, sóng âm có thể thôi miên, ngay cả tiết tấu hô hấp cũng có thể thôi miên; tinh thần của thủ lĩnh áo trắng như tiến vào trông mơ, trường kiếm trên tay ngày càng chậm dần.

Xoẹt!

Giang Ly chém một đao, không ngờ chém đứt một tay thủ lĩnh áo trắng, máu phun ra như suối.

- Nhất ma tháp sát!

Thủ lĩnh áo trắng bị cụt tay, vô cùng đau đớn khiến gã tỉnh táo lại, kéo gã từ trạng thái mơ mơ màng kích thích tinh thần. Gã không thể thất bại, ánh mắt sáng lên lập lòe tín niệm ta địch cùng chết.

Trường kiếm chấn động, toàn thân gã là một màu máu đỏ tươi; đột nhiên xuất kiếm, long lanh mãnh liệt như ánh sao, không thể nào đón đỡ, đánh vang trường đao đâm thẳng vào ngực Giang Ly.

Mà lúc này, Giang Ly ra một đao chém vào bụng gã, khiến tim gan phèo phổi lòi cả ra ngoài không thể nào sống sót.

Vốn gã phải cản một đao của Giang Ly lại nhưng gã thà hắn ngọc nát đá tan, không đỡ còn tiến tới, áp sát Giang Ly, trường kiếm mạnh mẽ đâm sâu vào ngực hắn.

Kiếm đâm vào ngực Giang Ly, hắn rút đao chém đứt thanh kiếm, miễn cho tên đó rút kiếm ra khiến vết thương bị hở, mất nhiều máu hơn.

Thảm!

Trận chiến này vô cùng thê thảm!

Phù, phù!

Thủ lĩnh áo trắng ngã xuống mặt đất, ánh mắt tan rã.

Mà Giang Ly chặt đứt thanh kiếm, chưa rút nó ra vẫn cắm trên ngực hắn, lực lượng chưa được giải tỏa, còn đứng yên tại chỗ!

- Vì sao? Thủ lĩnh áo trắng giãy dụa ngồi dậy nhìn Giang Ly chằm chằm:

- Nhà của chúng ta bị lũ tà ma các người giày xéo, ta không cam lòng Ta không cam lòng chết đi như thế Người thân của ta, anh em của ta, chị em của ta Vì sao thiên mệnh lại đứng ở bên các người.

- Thiên mệnh Giang Ly nghe hai chữ này, trong lòng trở nên bi thương, chiến thắng đối thủ nhưng hắn không có một chút nào vui vẻ:

- Chủng tộc, sinh tồn, vũ trụ, người nhà Những lời này như tảng đá đè nặng trong lòng hắn, không thể nói ra được vô cùng khó chịu.

- Đại mộng mấy ngàn năm, đây là năm nào?

Đột nhiên, thủ lĩnh áo trắng nhắm mắt, thì thào:

- Thật hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại ta sẽ trở về nhà, về với ruộng nước, con chó vàng, cây ăn quả, em gái nhà hàng xóm Ba mẹ Con đã trở về

Gã nói bằng tiếng của loài người Địa Cầu, rất nhỏ, không có chút sát khí.

Gã đã chết!

Gã chưa trở lại được quê hương ở bên kia tinh không.

Giang Ly thở dốc, ngã xuống, cả người không thể động đậy nhưng hắn không bị ngất đi, ý thức rất tỉnh táo; trận chiến sinh tử này đã biến hắn thành chiến sĩ chân chính.

Toàn thân là vết thương, nhất là thanh kiếm đâm sâu vào ngực hắn nhưng hắn không quan tâm, sâu trong tâm linh của hắn là một chốn bình yên.

- Giang Ly, cậu sao rồi. Lạc Hàm vội vàng chạy tới, đưa ra loại dược thủy rất quý, xoa lên vết thương. "Xuy, xuy, xuy", máu ngừng chảy, các tế bào không ngừng sinh trưởng, miệng vết thương nhanh chóng khép miệng, một lát sau đã không còn vết thương nào trên người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!