Cái gì?
Một màn này chẳng những Trịnh Văn Băng cùng đám lâu la mà ngay cả Lạc Hàm cũng kinh ngạc đến ngây người.
- Lớp trưởng, kỹ xảo chiến đấu của cậu không tốt lắm nhỉ. Giang Ly tự nhiên, không cảm thấy mình chiến thắng Trương Nhạc có gì đặc biệt; sau khi trải qua chiến đấu với Huyễn Hồ, mấy cái loại đấu đá trong trường học này chỉ là chuyện vặt vãnh:
- Trịnh Văn Băng, tôi giờ lại hướng cậu thỉnh giáo một chút kỹ xảo chiến đấu được chứ? Dù gì hôm nay cậu gọi tôi tới đây là để so tài mà.
- Vô Cốt Nhu Thuật.
Ánh mắt Trịnh Văn Băng lạnh lẽo, khuôn mặt co rúm lại, lạnh cả sống lưng; cậu ta không bao giờ có thể tưởng tượng Giang Đào đã mạnh, tên anh trai phế vật còn mạnh hơn.
Một chiêu đánh bay Trương Nhạc còn khiến cậu ta bị ngất đi, cho dù là mình cũng không thể làm được. Vậy thì, thực lực Giang Ly còn hơn cả mình sao.
- Giang Ly, cậu
Lạc Hàm nhíu mày:
- Cậu làm kiểu gì mà mạnh như vậy, chỉ mới có vài tháng mà?
- Mấy tháng trước tự nhiên mình thông suốt, tu hành tâm linh tiến vào Ngủ say. Tất nhiên Giang Ly không thể nói mình có thể Thai tức ra.
- Hả? Tu hành tâm linh của cậu có đột phá? Ánh mắt Lạc Hàm chợt sáng lên.
Bình dân muốn trở nên nổi bật nhưng thiếu thốn tài nguyên, cách duy nhất chính là tu hành tâm linh có bước đột phá.
- Không tệ lắm. Sắc mặt Trịnh Văn Băng hờ hững, hơi co lại:
- Xem ra trong trường chúng ta lại có một cao thủ, chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ, về sau chúng ta tính tiếp, đi!
- Nhóc con, chờ đó. Giọng điệu Dương Vũ đầy hung ác, cậu ta nóng lòng muốn thử phân cao thấp với Giang Ly, nhưng Trịnh Văn Băng đã nói cậu ta cũng không thể phản bác.
- Cứ thế đi sao? Thân hình Giang Ly chợt lóe, tới cửa phòng thể dục, ngăn đám người đó ra ngoài.
- Cậu muốn làm gì? Sắc mặt Trịnh Văn Băng lạnh lẽo.
- Không có gì, tôi chỉ muốn cho cậu biết một việc. Giang Ly khoanh tay, thân thể rất nhẹ nhàng.
- Chuyện gì. Ánh mắt Trịnh Văn Băng khép lại, nhọn hoắt như một cây kim.
Bốp!
Đột nhiên Giang Ly nhào tới, như hổ đói tìm dê, mãnh liệt như sấm rền chủ động công kích.
Chiêu thức trong "Tâm Linh Đại Đế Ấn".
Thân hình Trịnh Văn Băng vội vàng di động, vụt qua bên phải, ánh mắt ác độc:
- Giết. Năm ngón tay y cong lại như móc câu, bất chợt phóng ra, quét ngang cổ họng, nếu bị bắt lấy, yết hầu liền bị rách toạc.
Giang Ly bất động, hai tay giơ cao, đánh xuống thật mạnh, rống to:
- Grừ!
Đây là đòn sử dụng thôi miên.
Toàn thân Trịnh Văn Băng run lên, không tự chủ đựơc ngừng lại trong chốc lát, nháy mắt này, Giang Ly đánh mạnh xuống bắt lấy trảo của Trịnh Văn Băng sau đó vặn tay, tát cậu ta một phát.
Bốp!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!