Chương 30: Không chỗ nào không mẫn cảm

ED: Han

Ngoài cửa sổ, dương quang sung túc, ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp màn che, chỉ chừa lại một mảnh ám quang mơ hồ, đôi mắt Lan Húc lấp lánh, lóe lên như những vụn đá quý nho nhỏ động lòng người.

Cánh tay Tề Trạm quấn trên vòng eo tế nhuyễn của nàng, sợ làm hắn bừng tỉnh nên Lan Húc không dám động đậy, chỉ nhẹ nhàng hô hấp mà tinh tế ngắm nhìn khuôn mặt hắn.

Tề Trạm khi ngủ mang theo bộ dáng ôn hòa không chút phòng vệ, đỉnh mày giãn ra tựa bức tranh sơn thủy nồng đậm rực rỡ, sóng mũi cao thẳng tự nhiên mang theo lực hấp dẫn mãnh mẽ.

Lan Húc nhịn không được vươn tay ra khẽ vuốt đuôi mi đen đậm của hắn, thấy Tề Trạm không có động tĩnh, lại mừng thầm đi xuống vuốt ở trên môi mềm, ngón tay ở trên mặt hắn ôn nhu mà hoạt động.

Lúc này Tề Trạm bỗng nhiên mở to mắt, ngậm lấy tay nàng khẽ cắn một ngụm.

Lan Húc nha một tiếng kêu lên, nhịn không được hờn dỗi nói:

"Chàng lại giả bộ ngủ gạt ta."

Tề Trạm lười biếng nằm yên, giang hai cánh tay ôm nàng kéo lên trên người mình, híp nửa mắt nhìn nàng:

"Ta đợi đã lâu, cho rằng nàng sẽ hôn ta, kết quả cái gì cũng không làm, chỉ nhìn trộm một chút, xem ra nàng chẳng có chút tiền đồ nào."

Nàng ghé vào trên ngực hắn mà cười rộ lên khanh khách:

"Nếu chàng kiên nhẫn một chút có lẽ có thể chờ được rồi đó."

Tề Trạm làm ra bộ dáng thập phần tiếc hận, ngay sau đó đem đôi mắt nhắm lại:

"Hiện tại tiếp tục chờ thì có được không?"

Lan Húc nhấp cái miệng nhỏ cười cười, cúi đầu, cố ý hôn lên gương mặt hắn.

Tề Trạm giữ lấy eo nàng, một cái xoay người liền đem nàng đè ở dưới thân, ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng:

"Hoàng hậu làm cho có lệ như vậy Trẫm rất không vừa lòng."

Trong lòng Lan Húc biết hắn muốn làm gì, ngược lại kiều tiếu mà đón ý hùa hắn:

"Vậy Bệ Hạ phạt thiếp là được a."

Tề Trạm cong khóe môi, rất vừa lòng tiểu bảo bối ngoan ngoãn, môi mỏng dán lên miệng nhỏ của nàng, nhiệt tình ngậm hút.

Hắn một bên hôn nàng một bên đem bàn tay luồn vào vạt áo lót của nàng, đại chưởng nóng bỏng ở trên da thịt non mịn của nàng khắp nơi du tẩu, sờ đến mức khiến thân mình nàng đều run rẩy.

"Bảo bối thân mình đã khỏi hẳn? Chịu để ta nhìn rồi?" Hắn như là muốn xác nhận, cách yếm vuốt ve ngực nhũ nàng, hàm răng cắn môi dưới của nàng khẽ day một chút.

Tật xấu bá đạo của người này lại tái phát, muốn cùng nàng lôi chuyện cũ ra. Mấy ngày hôm trước trên thân thể nàng đều là chấm mụn đỏ, chính bản thân nàng đều không muốn xem, làm sao có thể không biết xấu hổ mà cởi xiêm y cho hắn nhìn. (Han)

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Lan Húc sau nhiều lần bị bắt nạt đã hoàn toàn thấu triệt đạo lý này, nàng duỗi cánh tay ôm sát cổ hắn, vươn đầu lưỡi nhỏ khẽ liếm hàm răng hắn, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: Được

Tề Trạm hừ nhẹ một tiếng, giống như không muốn cùng nàng so đo tính toán, lần này nàng không nói dối xem ra là có tâm nhãn rồi.

Hàm răng hắn cắn áo lót mềm của nàng, đem nó kéo ra, vật liệu may mặc mỏng manh tuột xuống hai bên sườn, lộ ra yếm thắm bọc nhũ phong kiều đĩnh.

Hắn cách yếm ngậm lên đỉnh nhũ phong, dùng sức mà hàm hút, làm vải dệt kia rất mau thấm ướt một mảnh nhỏ, đầu v* lập tức cứng rắn lên, Lan Húc nhẹ nhàng mà rên rỉ, hắn vẫn dùng cách cũ tra tấn nốt bên còn lại, thẳng đến khi cả hai bên đều bị liếm đến ngạnh.

Hắn dùng ngón tay đem nó kẹp lấy, trái phải xoay tròn xoa vê, Lan Húc bị ma sát đến kiều mị mà hừ kêu: Ân.... aa....

Giữa hai chân nàng nhanh chóng ướt át, Lan Húc không tự chủ được mà kẹp chặt đùi ngọc nhẹ nhàng ở trên giường vặn vẹo, đôi mắt ướt dầm dề giống như hai dòng suối nhỏ trong vắt.

Tề Trạm ở trên xương quai xanh của nàng nhẹ nhàng liếm hai cái, vẻ mặt Lan Húc nhiệt tình mà nghiêng đầu nhìn hắn, hắn thuận thế ngậm lấy môi nàng, lại một trận nùng tình mật ý mà ở trong khoang miệng nàng đoạt lấy dây dưa môi lưỡi, liếm hôn nàng đến kiều suyễn thở dốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!