Buổi tối hôm sau, khi Cố Trầm đứng dưới nhà Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc Doanh Khuyết đã sớm khoá chặt cửa phòng mong ngóng hắn tới. Nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết chủ động đứng trên ban công chờ mình, Cố Trầm không nhịn được bật cười.
"Xuống đi."
Cố Trầm nhanh chân đi vào trong sân, giơ hai tay ra với Nhạc Doanh Khuyết, bày ra tư thế chuẩn bị tiếp đón.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Nhạc Doanh Khuyết không do dự nữa, trèo lên lan can nhảy thẳng vào lòng Cố Trầm. Lần này không có Nhạc Tiên Dẫn vào phòng đột ngột nên Cố Trầm vững vàng đỡ được cậu. Hai người lén lút ra khỏi cổng đạp xe rời đi.
Trên đường đi, Cố Trầm còn hỏi: "Lần này không sợ nhỉ!"
Đương nhiên là có sợ rồi. Tim Nhạc Doanh Khuyết vẫn còn đập thình thịch đây này.
"Em khoá cửa rồi." Hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo.
Đúng là cơn mưa sao băng năm trăm năm mới có một lần. Hai người vừa mới đi tới chân núi đã thấy đám đông tấp nập trên các mỏm đá.
Cố Trầm vừa khoá xe đạp vừa nói: "Chúng ta lên đỉnh núi đi. Lát nữa phải bám chặt lấy anh, đừng để bị lạc đường. Anh vẫn chưa gọi được vào chiếc đồng hồ rách nát kia của em đâu."
Đây không phải lần đầu tiên hai người nắm tay. Cố Trầm thành thạo nắm chặt tay Nhạc Doanh Khuyết đẩy cậu lên phía trước, tay còn lại giữ chặt vai Nhạc Doanh Khuyết, để cậu đi trước mình. Nhạc Doanh Khuyết vốn thấp bé, cậu bước thêm một bậc thang rồi mà mới cao tới mũi Cố Trầm.
Đi xem hiện tượng lạ chẳng khác nào đi xem người với người. Mọi người đi cứ va hết vào nhau, trời lại đang là ban đêm, đèn đường thì tù mù nên tầm nhìn càng khó khăn. Nhiều người thế này, trông cứ như chạy tị nạn, Cố Trầm hơi lo lát nữa không tìm được chỗ đứng.
Quả nhiên trên đỉnh núi cũng chật kín người, có không ít người dựng lều và mang theo kính viễn vọng. Cố Trầm tìm chỗ trống vãn vãn người rồi kéo Nhạc Doanh Khuyết qua đó.
Cố Trầm tựa lưng vào lan can, Nhạc Doanh Khuyết đứng trước mặt hắn. Xung quanh ồn ào tấp nập toàn người, thực sự không giống một nơi thích hợp để ước hẹn.
Nhạc Doanh Khuyết tò mò nhìn xung quanh: "Nhiều người vậy sao?"
"Mưa sao băng lãng mạn thật." Cố Trầm đánh lạc hướng, lồng ngực áp vào lưng Nhạc Doanh Khuyết, chỉ tay ra phía đằng xa, "Nhìn kìa. Đằng kia, cả kia nữa, đều là người yêu đấy. Nhưng mà đông đúc thế này thì khó mà lãng mạn nổi."
Nghe tới hai chữ "người yêu", Nhạc Doanh Khuyết không được tự nhiên cho lắm. Cố Trầm cứ luôn miệng nói hai người họ đang yêu đương, vậy giờ cậu tới đây với Cố Trầm thì chẳng phải giống những đôi tình nhân yêu nhau đó ư.
Nhạc Doanh Khuyết chột dạ: "Em đến xem với anh…chúng ta không phải đang hẹn hò đâu."
Thừa biết Nhạc Doanh Khuyết trong lòng nghĩ một đằng miệng nói ra một nẻo, nhưng dáng vẻ tự dối lòng và cố gắng ngụy biện này của cậu trông ngốc quá đi mất, Cố Trầm không nhịn được bật cười:
"Anh có nói tới chuyện hẹn hò đâu. Em thấy chỗ ngồi bây giờ có lãng mạn chút nào không? Chủ yếu là anh muốn ôm em nói chuyện một lúc thôi."
Nhạc Doanh Khuyết còn đang bối rối, nghe thấy Cố Trầm bảo không phải là hẹn hò thì thầm thở phào, hoàn toàn không chú ý tới việc hắn muốn ôm cậu trò chuyện.
Người lên đỉnh núi càng lúc càng nhiều, tất cả đều đang tìm chỗ trống. Nhiều người xô đẩy tới tận chỗ Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết vô thức rúc vào ngực Cố Trầm. Hai người ôm chặt lấy nhau không để lộ một kẽ hở.
Gió đêm phả tới từng làn, mùa hè chuẩn bị qua đi.
Những người xung quanh dường như chờ lâu quá nên rất chán, có người ngồi xuống đất đánh bài, cũng có người bày đồ ăn ra nướng. Nhất thời trông không giống như đến để xem mưa sao băng mà giống đi dã ngoại hơn.
Nhưng Cố Trầm thì không sốt ruột. Cằm hắn tựa lên vai Nhạc Doanh Khuyết, cánh tay ôm lấy eo cậu, thỉnh thoảng hỏi chuyện đôi câu: "Sao em vẫn luôn không chịu thừa nhận chúng ta là đối tượng của nhau?"
Không nhắc tới thì thôi, cứ nhắc tới là Nhạc Doanh Khuyết lại cảm thấy khó chịu, muốn quay đầu tránh đi.
Tật lưu manh của Cố Trầm lại tái phát. Hắn duỗi đôi chân dài ra, kẹp luôn Nhạc Doanh Khuyết ở giữa, bàn tay không an phận xoa nắn da thịt bên hông Nhạc Doanh Khuyết: "Hỏi em đấy!"
Nhạc Doanh Khuyết bặm môi, trả lời một câu không đầu không đuôi: "Anh yêu sớm."
Cố Trầm vui vẻ: "Yêu sớm thế nào cơ?"
Hắn càng nói càng to gan, xoay người Nhạc Doanh Khuyết lại, hai người đứng đối mặt với nhau: "Yêu sớm tốt đẹp như vậy, sao em lại nói khó nghe thế chứ."
Nhạc Doanh Khuyết không biết nên giải thích thế nào với hắn, tóm lại không phải hai người vẫn còn đang đi học ư? Huống chi trông Cố Trầm chẳng giống người tốt gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!