Hai người cùng rúc vào chăn như ủ trong phòng xông hơi. Hai má Nhạc Doanh Khuyết đỏ bừng, tin tức tố của Cố Trầm mang theo hương rượu nồng, chỉ ngửi một chốc đã chìm vào đắm say.
Thực sự không chịu được nụ hôn của Cố Trầm nữa, Nhạc Doanh Khuyết đẩy mặt hắn ra: "Anh tránh ra một chút."
Cố Trầm kéo tay cậu đặt lên môi mình hôn hôn: "Còn nói Doãn Bạch kéo tay anh nữa không?"
Chuyện nhỏ nhặt này Nhạc Doanh Khuyết vẫn chưa quên đâu: "Rõ ràng là cậu ta kéo!"
Trước giờ không nhận ra Nhạc Doanh Khuyết lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy nha, Cố Trầm thế mà lại cảm thấy rất đáng yêu, cười nói: "Em còn hôn môi anh đây này, sao em không nói?"
"Đáng ghét." Ảnh hưởng của tin tức tố càng lúc càng rõ ràng, ở cạnh Cố Trầm thêm giây phút nào cũng đều thấy tay chân như nhũn ra.
"Em đừng để ý tới cậu ta, đang ở trước mặt người lớn nên anh không tiện đẩy cậu ta ra thôi." Cố Trầm vuốt lông bé thỏ trắng, "Cậu ta mà là Alpha như em trai anh thì anh đã đánh cậu ta rồi."
Hai người hoàn toàn khác nhau, có gì đâu mà phải ghen chứ, nhưng Cố Trầm cũng không buồn hỏi, hai tay hắn không an phận lần mò vào trong áo Nhạc Doanh Khuyết, sờ soạng vùng da thịt ngứa ngáy quanh eo.
Nhạc Doanh Khuyết né né: "Ngứa."
"Không làm gì em đâu, đừng nhúc nhích, để yên cho anh sờ một chút." Câu này nghe y hệt lưu manh, vậy mà Cố Trầm nói ra rất chính trực.
Sờ soạng thế này không giống chọc lét như lần trước. Nhạc Doanh Khuyết thấy ngứa ngáy nhưng trong lòng càng thêm bỏng rát, lắp ba lắp bắp nói: "Anh sờ em…"
"Em còn hôn miệng anh đây này, anh chưa nói gì em thì thôi." Hắn cứ luôn miệng nhắc lại chuyện hôn môi, Nhạc Doanh Khuyết vẫn không thể cãi lại câu nào.
Cố Trầm sờ soạng một lúc rồi thôi. Nhạc Doanh Khuyết quá ngoan ngoãn, nằm dưới thân hắn, túm lấy quần áo hắn mềm mại thở dốc. Có thể Nhạc Doanh Khuyết không biết gì, nhưng Cố Trầm đã được học qua rất nhiều lớp giáo dục giới tính. Sờ xuống tiếp là xảy ra chuyện ngay.
"Nhạc Doanh Khuyết."
Đương lúc cố gắng kìm nén, Cố Trầm khàn giọng gọi tên cậu, hai tai Nhạc Doanh Khuyết nóng lên hầm hập.
"Sao vậy ạ?"
Cố Trầm cười: "Muốn gọi em thôi cũng không được à?"
Được hay không thì hắn cũng đã gọi rồi, Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy người này đáng ghét quá đi mất, luôn luôn có cách khiến cậu nghẹn họng không trả lời được.
Nhạc Doanh Khuyết nghĩ nên phủ đòn hắn như thế nào, không thể cứ mãi bị hắn dắt mũi như vậy được, bèn hỏi: "Cái cốc em tặng anh đâu?"
Lúc cậu vào phòng ngồi chờ đã không thấy bóng dáng chiếc cốc đâu. Cố Trầm vén chăn lên, nghiêng nửa người ra ngoài để mở ngăn kéo tủ đầu giường. Chiếc cốc Nhạc Doanh Khuyết tặng hắn đã nằm trong một cái hộp, trong hộp đặt lót một lớp vải nhung, nhìn như bảo vật hoàng gia.
"Anh không cần nó sao?" Nhạc Doanh Khuyết yếu ớt hỏi.
"Anh để đó giả làm vật gia truyền, dùng cái gì mà dùng, anh sợ nhỡ nó mà vỡ thì em không làm cái mới cho anh nữa mất."
Nhạc Doanh Khuyết vừa mới ngượng ngùng tới bốc khói cuối cùng lăn qua lăn lại một hồi cũng không đỏ mặt nữa. Cố Trầm không chịu thả cậu ra, ôm lấy cậu nói đủ lời không biết xấu hổ một lúc lâu.
Vừa khai giảng là lớp 9 đã bắt đầu bước vào khoảng thời gian đếm ngược tới kỳ thi cấp ba. Cố Trầm vẫn như thường, dù sao hắn quậy phá thế nào thì cũng vẫn như vậy. Cuối cùng chắc chắn là cha hắn phải chạy cho trường học ít tiền để hắn được tiếp tục học Trung học.
Cuối kỳ một lớp 9 đúng là cơ hội để Cố Trầm ở bên Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Tiên Dẫn chuẩn bị ôn thi cấp ba nên không có thời gian đi quản Nhạc Doanh Khuyết. Chưa nói tới việc buổi trưa hai người có thể cùng ăn cơm, chiều đến giờ tan học còn quấn lấy nhau, thì buổi tối còn có thể thừa cơ lẻn ra ngoài đi chơi một chuyến.
So với kỳ thi cấp ba thì điều khiến Cố Trầm để ý hơn hẳn là sinh nhật Nhạc Doanh Khuyết. Hai người cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà dạy học, Cố Trầm lấy xe đạp ra, nói: "Tối nay ăn cơm xong anh tới đón em."
Hơn nửa năm qua Nhạc Doanh Khuyết đã cao hơn rất nhiều, nhưng gương mặt cậu vẫn trẻ con đến mức như búng ra sữa.
Cố Trầm chọn một ngày trước hôm sinh nhật Nhạc Doanh Khuyết, sợ gia đình Nhạc Doanh Khuyết cũng tổ chức vào đúng ngày sinh nhật. Lúc ăn cơm Nhạc Doanh Khuyết có chút phấn khởi, chỉ ăn qua loa hai bát cơm rồi muốn về phòng.
Mẹ cậu gọi lại: "Không ăn nữa à?"
Nhạc Doanh Khuyết giật giật khoé mắt, khẽ đáp: "Con no rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!