Không hiểu hôm nay là ngày gì mà liên tục có người phá hỏng chuyện vui của Cố Trầm.
Nhạc Doanh Khuyết vừa thấy đó là người lạ thì bèn giãy giụa muốn lách ra khỏi lồng ngực Cố Trầm. Cố Trầm nhanh chóng ôm chặt cậu lại, không cho cậu chạy.
"Làm gì thế hả? Vào phòng người khác mà không biết gõ cửa à!?" Như ăn phải thuốc nổ, Nhạc Doanh Khuyết tựa vào ngực Cố Trầm cũng cảm nhận được độ rung rung phập phồng từ lồng ngực hắn.
Người bước vào lại dửng dưng như không, không sợ hãi chút nào: "Ai mà biết được anh đang làm chuyện mờ ám gì trong này."
Bấy giờ Nhạc Doanh Khuyết mới ngẩng đầu lên nhìn người nọ, là một Omega xinh đẹp, nhìn trông cũng xấp xỉ tuổi mình.
"Em họ anh, Doãn Bạch." Cái người Cố Trầm này như có hai khuôn mặt khác nhau, lúc đối xử với Nhạc Doanh Khuyết vẫn luôn luôn tốt tính.
Thấy Cố Trầm không giới thiệu Nhạc Doanh Khuyết cho mình, Doạn Bạch không định đi ra ngoài, nghiêng đầu: "Anh họ, anh đừng nói với em đây là anh dâu nhé."
"Đúng rồi đấy." Cố Trầm chỉ hận không thể tống cổ Doãn Bạch ra ngoài.
"Tôi không phải…bọn tôi không…"
"Chúng ta không yêu nhau, biết rồi." Cố Trầm vô cùng nuông chiều Nhạc Doanh Khuyết.
Doãn Bạch thầm liếc nhìn, nói tiếp: "Anh họ, bác trai bảo anh xuống nhà."
Cố Trầm phát cáu lên được. Hắn không phải gác cổng, sao phải xuống chào hỏi khách khứa cơ chứ. Nói vài câu với Nhạc Doanh Khuyết xong hắn mới miễn cưỡng kéo Doãn Bạch ra ngoài.
Sau khi Cố Trầm ra khỏi phòng rồi Nhạc Doanh Khuyết mới nhớ ra mình vẫn chưa đưa bánh quy cho Cố Trầm, bèn lặng lẽ lấy túi bánh quy từ trong túi ra. Bấy giờ Doãn Bạch lại lén lút lẻn vào phòng.
Cậu ta khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn Nhạc Doanh Khuyết: "Cậu thực sự ở bên anh họ tôi rồi à?"
"Không…" Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu. Hai người họ không có yêu sớm đâu.
Doãn Bạch còn lâu mới tin. Theo tính cách của anh họ cậu ta thì chưa bao giờ theo đuổi ai đến mức như thế này, như thể nói to một chút cũng sợ hù cho Omega này sợ hãi.
Doãn Bạch thầm cay đắng trong lòng, nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết cầm bánh quy, bỗng dưng cậu ta lại gần giật lấy: "Tặng anh họ tôi à?"
Bánh quy làm không được ngon lắm, Nhạc Doanh Khuyết tự ti gật đầu.
"Đừng bảo đây là quà sinh nhật cậu tặng anh ấy đấy nhé?" Doãn Bạch coi thường hỏi.
Nhạc Doanh Khuyết ngốc ngốc gật đầu. Doãn Bạch ngạc nhiên: "Cậu keo kiệt thật đấy."
Bị người ta nói thẳng vào mặt như vậy, Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy hơi khó chịu. Cậu thầm nghĩ mình còn tặng Cố Trầm chiếc cốc nữa mà, nhưng túi bánh quy này đúng là cũng để dành tặng Cố Trầm.
Doãn Bạch chẳng nói chẳng rằng mở túi bánh. Nhạc Doanh Khuyết chưa kịp ngăn lại thì cậu ta đã lấy bánh ra rồi cắn một miếng, thản nhiên bình luận: "Khét lẹt."
Doãn Bạch ném trả túi bánh quy cho Nhạc Doanh Khuyết, phủi vụn bánh trên tay: "Cậu đang chơi trò gì với anh họ tôi vậy? Không thì sao anh ấy lại cho cậu tuỳ tiện vào phòng mình được."
Nhạc Doanh Khuyết không trả lời được. Cậu không thích em họ của Cố Trầm cho lắm, nói chuyện chẳng lịch sự gì cả.
Thấy Nhạc Doanh Khuyết không để ý tới mình, Doãn Bạch nói tiếp: "Cậu không phải tên đáng thương nào anh ấy nhặt được đấy chứ."
Doãn Bạch không tin. Mỗi lần tới nhà Cố Trầm, Cố Trầm đều không cho phép cậu ta tự ý vào phòng ngủ của mình, vậy thì Omega trước mặt này sao có thể tự tiện ngồi trên giường Cố Trầm được chứ, ban nãy lại còn tựa vào ngực Cố Trầm. Đáng ghét nhất là Cố Trầm còn nói chuyện rất nhỏ nhẹ với tên này, hoàn toàn không giống người anh họ dáng vẻ lưu manh kia chút nào.
Châm chọc khiêu khích Nhạc Doanh Khuyết một hồi, Doãn Bạch lại cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì. Omega này quá rụt rè, nói cậu hai câu cậu cũng không dám mở miệng, phải nhanh chóng xuống tìm anh họ mới là chuyện quan trọng của cậu ta.
Có lẽ là lòng tự trọng đã bị tổn thương, Nhạc Doanh Khuyết cúi xuống xỏ giày, không biết đang nghĩ gì trong đầu, dây giày cũng không buộc chặt được.
Cậu không muốn đưa bánh quy nữa, cậu muốn về nhà, nhưng cậu vẫn cần phải nói cho Cố Trầm một tiếng. Nhạc Doanh Khuyết xỏ giày bước ra ban công, Cố Trầm sẽ nhìn cậu, cậu sẽ giả vờ chào hắn rồi lặng lẽ rời đi.
Tiếc là Cố Trầm không ở dưới đó, hắn đang đi theo người lớn xã giao, Doãn Bạch thì kéo cánh tay hắn. Doãn Bạch nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết đứng trên ban công, lè lưỡi như đang khiêu khích với cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!