Chương 9: (Vô Đề)

Thời niên thiếu, con người đối với định nghĩa yêu thích, rất mơ hồ và hời hợt.

Với tuổi đời và kinh nghiệm, bạn sẽ càng thấy rõ bản thân thích gì, muốn làm gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Huống hồ, khi còn là một cậu thiếu niên, Giang Trạch Châu đã có sẵn cho mình kế hoạch sống rõ ràng. Chọn văn hoá hay xã hội, cậu tự mình quyết định, Đại học hay du học, cậu cũng chưa từng hỏi qua ý kiến ba mẹ.

Ý kiến của người khác chỉ mang tính chất tham khảo, quan trọng nhất vẫn là bản thân.

Anh biết chính xác, mình đang mong muốn điều gì.

Học hành, công việc, đều thuận buồm xuôi gió.

Trong mắt người khác, thậm chí là ba mẹ anh, anh có thể làm tốt mọi thứ, ngoại trừ yêu đương.

----- Không thông suốt.

Ba mẹ thường dùng từ này để mô tả anh.

Nhưng trên thực tế, không phải là anh không thông suốt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tình yêu không giống như một thứ hàng hoá bày trong tủ kính, với bảng giá rõ ràng, tiền bạc quyết định tất cả. Giá trị của tình yêu không thể đánh giá bằng giá trị ròng, địa vị hay vẻ bề ngoài.

Cho nên, anh từ chối những cuộc xem mắt. Trong mắt ba mẹ anh, đó cũng giống như sự cân nhắc về gia thế đối phương. Điều này hoàn toàn trái ngược với quan điểm tình yêu của Giang Trạch Châu. Trong mắt Giang Trạch Châu, tình yêu cần thời cơ và hợp mắt.

Nói một cách đơn giản, nhìn trúng là được. Cũng giống như phần mềm Crush đã nói ban nãy.

Giang Trạch Châu rất để tâm đến ấn tượng đầu tiên. Người mà thoạt nhìn không có cảm giác, anh nhất định sẽ không liếc lần thứ hai.

"Giang Trạch Châu." Chu Dương ôm bụng, nghiến răng nói, "Chúng ta anh em tốt bao năm, cậu lại đánh tớ chỉ vì một người phụ nữ?" 

"Tớ chỉ đang rèn luyện cơ bắp." Giang Trạch Châu chế nhạo, "Bớt diễn lại đi."

"……"

Gió đêm lướt qua con ngươi đen láy của Giang Trạch Châu, ánh mắt tựa hồ có lực hấp dẫn, thu hút cả hơi thở và lý trí con người, khiến đối phương ngột ngạt vì bị áp bực.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Chu Dương duỗi lưng đứng thẳng người, không còn giả bộ đau đớn để bán thảm nữa.

Hồi lâu sau, anh ta cười, "Thích thật sao?"

Giang Trạch Châu bình tĩnh đáp, "Chưa đến mức thích, nhưng khá là thú vị."

Khi một người đàn ông cảm thấy người phụ nữ kia thú vị, đó là sự khởi đầu của tình cảm.

Nét mặt Chu Dương dần trở nên nghiêm túc, "Giang Trạch Châu."

Giang Trạch Châu: "Ừ?"

Chu Dương do dự.

Giang Trạch Châu: "Có gì thì nói thẳng, giữa chúng ta còn cần thiết giấu giếm sao?"

Chu Dương ngẩng đầu ra sau, yết hầu khẽ lăn, nói từng câu từng chữ, "Gái ngoan cũng có hai loại, loại thứ nhất là thật sự ngoan; loại thứ hai là nhìn thì rất ngoan, cậu cho rằng cô ấy là con mồi của cậu, nhưng thực chất, trong mắt đối phương, cậu mới là một món đồ chơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!