Chương 43: (Vô Đề)

Mạnh Ninh nhìn khuôn mặt lãnh đạm trên màn hình, im lặng hồi lâu.

Tư thế ngồi của Giang Trạch Châu rất thư thả, sau lưng là cả bầu trời xanh biếc.

"Sao không nói gì?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mạnh Ninh bình tĩnh đáp: "Em đang nhớ lại."

"Nhớ lại cái gì?"

"Nhớ lại xem đêm qua, em đã nói gì với anh trong mơ."

"……"

Giang Trạch Châu nhìn cô không rời mắt, khoé miệng cong lên, "Vậy em nhớ được những gì rồi?"

Mạnh Ninh trầm mặc một hồi, "Không có gì cả, chắc chỉ có chuyện không cho anh tuỳ tiện thêm Wechat thôi."

Rốt cục, vẫn là thuận theo ý anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rất lâu sau khi cuộc gọi video kết thúc, Giang Trạch Châu vẫn ngồi im tại chỗ. Nói sao đây nhỉ, trong lòng trào dâng hạnh phúc, cô gái nhỏ của anh rất giỏi chiều chuộng bạn trai. Bất kể anh đưa ra yêu cầu gì, cô đều cố gắng phối hợp với anh, không hề nũng nịu hay nóng nảy.

Có lẽ, đây là một phần bản chất thuộc về những cô gái ngoan hiền.

Nghĩ đến đây, Giang Trạch Châu càng cảm thấy mình đã yêu đúng người.Lễ tốt nghiệp của Đại học Nam Thành được chia thành hai buổi, buổi sáng và buổi chiều. Mạnh Hưởng thuộc buổi sáng. 

Khuôn viên trường có rất nhiều sinh viên mặc đồng phục cử nhân đi qua đi lại, trên tay đều cầm một bó hoa, tụ tập dưới gốc cây để chụp ảnh.

Có một điều mà trong nước hay nước ngoài không hề khác biệt, là ngày lễ tốt nghiệp. 

Ô tô bên ngoài không được phép vào trường, Giang Trạch Châu tìm chỗ đậu xe xong, đi bộ vào trong.

Với thời tiết 37 độ, nhà trường đã sắp xếp lễ tốt nghiệp trong nhà thi đấu, máy lạnh đầy đủ, cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Giang Trạch Châu lấy điện thoại ra, định gửi Wechat cho Mạnh Hưởng thì nghe thấy giọng cậu từ xa.

"

---Anh rể, bên này."

Giang Trạch Châu hướng về phía tiếng gọi, trông thấy Mạnh Hưởng xuất hiện giữa đám đông, dáng vẻ cao ráo và tuấn tú nổi bật, trên người mặc một bộ cử nhân màu đen, khí chất thanh xuân bao trùm.

Chẳng trách, vây quanh cậu đều là nữ sinh.

"Tôi nói rồi, người nhà tôi đến tham dự lễ tốt nghiệp của tôi, các em đi chúc mừng đàn anh khác đi." Vừa nói, cậu vừa mất kiên nhẫn gọi Giang Trạch Châu, "Anh rể, đi thôi."

Giang Trạch Châu nhướng mày: "Anh rể?"

Mạnh Hưởng vuốt sống mũi, giả ngốc: "Hả?"

Đại khái biết cậu quá xấu hổ để thừa nhận điều đó, Giang Trạch Châu không nói thêm câu nào, thay vào đó lúng túng hỏi cậu một câu, "Đó là, nhóm bạn gái của cậu sao?"

Mạnh Hưởng khẽ cau mày, khoé môi giật giật, "Cái gì? Đấy là đàn em trong hội sinh viên, thấy tôi tham dự lễ tốt nghiệp một mình, sợ tôi buồn chán nên tới nói chuyện cùng."

Kiểu con trai giống như Mạnh Hưởng, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!