Lúc bữa ăn gần kết thúc, Mạnh Ninh nhận được tin nhắn từ Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu hỏi cô: [ Bao giờ em về? ]
Mạnh Ninh: [ Bọn em mới ăn xong, chắc là một lúc nữa? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạch Châu: [ Anh tới đón em. ]
Là một câu khẳng định.
Mạnh Ninh dừng một chút, tầm mắt rời sang Thẩm Minh Chi đang ngồi đối diện. Do dự vài giây, cô hỏi: "Lát nữa cậu đưa tớ về sao?"
Thẩm Minh Chi như đã đoán được điều gì đó, lộ ra vẻ hoài nghi: "Giang Trạch Châu không phải là muốn đến đón cậu chứ?"
Mạnh Ninh cười: "Ừm, đúng là có ý này. Nếu cậu không đưa tớ về, anh ấy sẽ đến đón tớ."
Thẩm Minh Chi chống tay lên cằm, nửa tò mò nửa khó hiểu: "Rốt cuộc cậu đã cho Giang Trạch Châu ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến Giang Trạch Châu ân cần đến mức độ này?"
Mạnh Ninh hừ lạnh: "Gì vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Minh Chi: "Tớ luôn cảm thấy như đang nằm mơ."
Mạnh Ninh nhìn cô ấy.
"Cậu không thế sao? Nếu như người đàn ông tớ yêu thầm 8 năm, à không, đến hiện tại là 9 năm rồi
--- đột nhiên tỏ tình với tớ, còn chu đáo ân cần, ngày ngày đưa đi đón về." Thẩm Minh Chi mỉm cười, "Tớ sẽ có cảm giác, giống như đang nằm mơ."
"Đúng là giống như đang nằm mơ, hơn nữa là kiểu giấc mơ bất cứ khi nào đều có thể tỉnh lại." Giọng Mạnh Ninh nhẹ bâng, không hề có cảm xúc.
Thẩm Minh Chi: "Tại sao?"
Mạnh Ninh: "Hửm?"
Thẩm Minh Chi: "Tại sao rõ ràng là cậu đang yêu đương, nhưng tớ luôn cảm thấy, cậu đã sẵn sàng chia tay với Giang Trạch Châu bất cứ lúc nào?"
Mạnh Ninh trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói, "Như cậu nói, tớ luôn có cảm giác không thật, quá trình ở bên anh ấy quá nhẹ nhàng, giống như tớ không làm gì, cũng có được tình cảm của Giang Trạch Châu."
"Không phải là, Giang Trạch Châu cũng không làm gì và có được tình cảm của cậu sao?" Từ trước đến nay, Thẩm Minh Chi luôn là một quân sư tình cảm rất giỏi, cô ấy tiếp thêm sức mạnh cho Mạnh Ninh, "Đừng quá so đo đến chuyện cho đi và nhận lại, cân đo đong đếm không phải tình cảm, mà là kinh doanh. Với tính cách của Giang Trạch Châu, nếu thật sự coi tình cảm như công việc, thì đã liên hôn từ lâu rồi, đâu có thời gian chơi mấy trò gia đình dăm ba tuổi với cậu."
"……" Mạnh Ninh thông suốt, "Tớ cảm thấy cậu nói rất đúng, cho nên lát nữa, cậu tự về nhà đi."
"……."
"Bạn trai tớ đến đón, cậu không có bạn trai, chỉ có thể tự lái xe về."
"……"
Mạnh Ninh âm thầm ra ám hiệu cho Thẩm Minh Chi.
Thẩm Minh Chi tiếp nhận, lườm lại cô.
Cô ấy hừ lạnh: "Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao."
Mạnh Ninh nghe ngữ khí mỉa mai của cô ấy, giả bộ như không nghe thấy gì, ung dung nói, "Đúng thế, có bạn trai thật sự rất ghê gớm. Anh ấy không chỉ là phương tiện giao thông miễn phí của tớ, còn là bảo mẫu đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!