Chương 36: (Vô Đề)

Trong suốt một tuần được Giang Trạch Châu đưa đón ngày đêm, Mạnh Ninh bắt đầu hoài nghi.

Liệu hai người tiếp xúc với nhau lâu ngày, có bị thói quen của đối phương ảnh hưởng hay không.

Giang Trạch Châu thoạt nhìn lạnh lùng, không màng thế đời. Nhưng mỗi khi hai người vô tình chạm mắt nhau, ánh mắt anh lại ẩn chứa một nét khó tả, rất thờ ơ, cũng rất đậm sâu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thần sắc thờ ơ, nhưng cử chỉ nhất động, đều tựa hồ mang theo sự tán tỉnh rõ ràng.

Giống như khoảnh khắc này---

Mạnh Ninh sững sờ một giây, sau đó chìm vào suy tư.

Trong hai giây ngắn ngủi, Giang Trạch Châu lại gửi đến một tin nhắn: [ Chỉ là muốn nghe giọng em, không có ý gì cả. ]

Không biết vô tình hay hữu ý, mỗi lần anh nhắn tin tới, trái tim Mạnh Ninh đều giống như trò tàu hải tặc trong công viên giải trí, lúc lên lúc xuống, khi lơ lửng trên không trung.

Lần trước, Giang Trạch Châu đã gọi cho cô. Lần này đổi lại, Mạnh Ninh gọi cho anh.

Điện thoại kết nối.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Im lặng chừng hai giây.

Mạnh Ninh dựa vào gối, phát ra âm thanh sột soạt.

"Anh đang làm gì thế?" Cô hỏi.

"Đang làm việc."

Cách nhau bao làn sóng từ trường, cách nhau hàng chục con phố, nhưng khoảng cách giữa hai người, tựa như chỉ cách một bức tường.

Có lẽ do ánh trăng đêm nay sáng trong và uyển chuyển, cho dù giữ im lặng, vẫn có một cảm giác dịu dàng đến lạ lùng.

Trầm mặc một hồi.

Lúc Mạnh Ninh sắp chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên mở mắt.

"Có phải mỗi tối anh đưa tôi về nhà xong, sẽ quay lại công ty tăng ca?"

Giang Trạch Châu: "Mạnh Hưởng nói cho em?"

"Ừm."

"Công việc của cậu ta nhàn rỗi nhỉ, chuyện này cũng biết."

"……"

Tiếng bấm chuột bỗng dừng lại, Giang Trạch Châu dường như uể oải kéo giãn người, chiếc ghế cọ vào mặt đất, tạo ra âm thanh nhẹ.

Anh thản nhiên mỉm cười, nói: "Công việc có thể làm bất cứ lúc nào, nhưng thời gian ở bên bạn gái, một ngày chỉ có một chút mà thôi."

Thời khắc này, Mạnh Ninh cảm thấy vô cùng may mắn, khi đang nói chuyện qua điện thoại với anh.

Bằng không, mặt cô sẽ đỏ bừng tựa gió xuân.

Một đêm không mơ mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!