Não bộ của Giang Trạch Châu nhanh chóng chuyển động, Mạnh Ninh và Mạnh Hưởng, đều mang họ Mạnh. Một tiếng "chị", rõ ràng không phải cách xưng hô giữa hai người yêu nhau. Là một người đàn ông, anh hiểu rõ bản chất giống loài của mình
----- một người đàn ông có hứng thú với một người phụ nữ, nhất định sẽ không gọi ra hai từ chị gái.
Huống hồ, đây chỉ có một từ duy nhất
--- chị.
Hơi thở nghẹn ứ trong lồng ngực lập tức tiêu tan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy mối quan hệ đã bại lộ, Mạnh Hưởng dũng cảm tiến lên vài bước, đứng giữa Giang Trạch Châu và Mạnh Ninh, ngữ khí ngang ngược, "Giang tổng, Mạnh Ninh chính là chị gái tôi. Anh đừng cho rằng chị tôi xem mắt với anh bởi vì không tìm được bạn trai, ngược lại, đàn ông theo đuổi chị ấy có quá nhiều. Đầu năm nay, đàn ông muốn xem mắt với chị ấy, có thể nói là xếp hàng dài từ đây đến Pháp."
"……"
"……"
Mạnh Hưởng đối mặt với Giang Trạch Châu, quay lưng với Mạnh Ninh.
Lời nói vừa dứt, trầm mặc vài giây, góc áo của anh bị người khác kéo mạnh. Mạnh Hưởng nghiêng đầu, nghiến răng hạ thấp giọng, "Chị, làm gì thế? Những gì em nói đều là sự thật."
Hàng lông mày của Giang Trạch Châu toả ra khí lạnh, "Vậy sao?"
Nhưng Mạnh Hưởng có mắt như mù, chỉ một lòng muốn giữ thể diện cho chị gái. Vì thế, cậu lớn tiếng đáp: "Không sai, người có đầy đủ mọi điều kiện như ông chủ, cũng mặc cho chị ấy chọn lựa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạch Châu cười: "Dựa vào điều kiện của cô ấy, quả thực, tôi thích hợp với cô ấy vô cùng."
Mạnh Hưởng: "Phải không, tôi cũng nghĩ thế đó."
Xem ra, hai người nói chuyện rất ăn khớp.
"
---Mạnh Hưởng!" Ngay khi Mạnh Hưởng chuẩn bị khoe có bao nhiêu người theo đuổi Mạnh Ninh, Mạnh Ninh đã ngắt lời cậu. Sau đó, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Mạnh Hưởng, cô lướt qua Mạnh Hưởng, đi tới bên cạnh Giang Trạch Châu.
"Giang Trạch Châu, anh ấy là…" Mạnh Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dùng thân phận này để giới thiệu anh, giọng nói hơi run lên, mỗi từ thốt ra đều mềm mại như bông gòn, "
---Bạn trai chị."
Ba từ không nặng không nhẹ, tựa như một hòn đá rơi xuống vực sâu, gợn lên từng đợt sóng.
Nụ cười của Giang Trạch Châu phảng phất sự mãn nguyện.
Còn khoé miệng Mạnh Hưởng đông cứng lại, ngước mắt nhìn lên, không thể tin được: "Cái gì?"
Trước lạ sau quen.
Mạnh Ninh cười nhẹ: "Giang Trạch Châu là bạn trai chị."
Sắc mặt Mạnh Ninh lúc xanh lúc đỏ, thập phần lúng túng, nhìn rất đáng yêu.
Mạnh Ninh nhét hộp bánh quy vào tay cậu, giúp cậu giải vây, "Trốn làm lâu quá không tốt đâu, mau lên đi."
Mạnh Hưởng nhận lấy hộp bánh quy, vội nói: "Em đi đây, chị."
Xoay người tiến lên vài bước, rồi lại quay về, cậu ngại ngùng và chật vật nặn ra hai chữ: "Giang tổng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!