Chương 30: (Vô Đề)

Trên thực tế, Giang Trạch Châu chỉ có Mạnh Ninh là đối tượng xem mắt.

Hơn nữa, sau Mạnh Ninh, ba mẹ Giang Trạch Châu cũng không giới thiệu bất kỳ ai cho anh nữa.

Không có lý do nào khác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau buổi xem mắt ngày hôm đó, Giang Trạch Châu đưa Mạnh Ninh về nhà, rồi lái xe về Văn Lan Phủ.

Xe còn chưa vào gara, đã bị Ngô Miểu chặn lại. Ngô Miểu đi theo Giang Trạch Châu từng bước, nhíu mày hóng hớt, "Con đến xem mắt sao? Người ở Duyệt Giang Phủ nói hôm nay con ăn không hết đồ, đã đóng gói mang về. Nói trước, mẹ không hỏi con ăn cơm với ai, là nhân viên nói rằng, con ăn cơm với một cô gái."

Ý chính vẫn là "Con đến xem mắt phải không".

Ngô Miểu đi theo Giang Trạch Châu đến ngoài cửa phòng.

Người đặt câu hỏi, từ một trở thành hai.

Một cao một thấp, một nam một nữ, hai người đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt loé lên vẻ tò mò.

Ngô Miểu thực sự rất tò mò.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giang Du Đinh cũng vậy, nhưng sự tò mò của cậu bé còn ẩn chứa so sánh-----

"Cô gái đó có đẹp không? Có đẹp như cô Tiểu Mạnh không? Anh, em nói với anh, nếu không đẹp bằng cô Tiểu Mạnh, em sẽ không bao giờ đồng ý!"

Ngô Miểu thắc mắc: "Cô Tiểu Mạnh là ai?"

Chẳng trách bà không biết, giáo viên dạy kèm của Giang Du Đinh thực sự quá nhiều, cho dù là giáo viên luyện đàn cũng đã chia thành mấy loại: piano, violin, cello và cả trống. Đặc biệt là giáo viên Cello, mỗi lúc một người. Ngô Miểu có sự nghiệp riêng, là một nữ cường nhân, vì thế bà không dành quá nhiều thời gian cho những vấn đề tầm thường như họ tên giáo viên của con trai mình.

"Cô Tiểu Mạnh là giáo viên con yêu thích nhất, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, con đều không nhịn được mà mỉm cười."

"Trông cô ấy rất buồn cười sao?"

Giang Du Đinh tức giận, hai tay chống nạnh, "Cô ấy vô cùng xinh đẹp! Không buồn cười!"

Hiếm khi thấy cậu bé nổi giận, Ngô Miểu nhanh chóng nhận sai: "Xin lỗi, là mẹ hiểu lầm rồi."

Giang Du Đinh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi. Vài giây sau, mới buồn bã nói, "Cô Tiểu Mạnh không giống mọi người, mỗi lần cô ấy nói chuyện với con, đều cúi người xuống. Khác hẳn với mọi người, cậy cao mà bắt con ngẩng đầu, đau cả cổ."

Lời trách móc của trẻ con, vừa ấu trĩ vừa hài hước.

Nhưng hai người không cười nổi.

Vấn đề liên quan đến tôn trọng cậu bé, người làm cha làm mẹ đáng lẽ phải đi đầu thực hiện, nhưng Ngô Miểu không làm được, Giang Trạch Châu cũng không. Người thực sự làm được, lại là một người ngoài.

Giang Trạch Châu nheo mắt nhìn Giang Du Đinh, "Nói tóm lại, trong mắt em, Mạnh Ninh đâu đâu cũng tốt, phải không?"

Giọng điệu của Giang Du Đinh chắc như đinh đóng cột: "Đúng thế, trong mắt em, cô Tiểu Mạnh đâu đâu cũng tốt."

"Đợi đã---"

Đột nhiên nhắc đến tên đầy đủ, khiến Ngô Miểu tỉnh táo trở lại, "Cô Tiểu Mạnh tên là gì? Mạnh Ninh?"

Giang Du Đinh: "Vâng."

Ngô Miểu đảo mắt, nhìn sang Giang Trạch Châu, "Nếu mẹ nhớ không lầm, đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu cho con tối nay, mang họ Mạnh, tên một chữ Ninh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!