Chương 26: (Vô Đề)

Mạnh Ninh không tin vào mắt mình.

"……Giang Trạch Châu?"

"Là tôi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giang Trạch Châu chậm rãi đứng lại, cô ngồi anh đứng, ánh đèn chùm treo trên trần nhà bị bóng dáng to lớn của anh che mất, bóng đen phủ xuống lông mi cô.

Bóng anh bao phủ cả người cô, thời khắc này, toàn bộ thế giới đều hiện hữu, trong mắt cô chỉ có anh.

"Sao anh lại tới đây?" Mạnh Ninh đè nén kinh ngạc trong lòng, căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay nắm chặt lại.

Một câu nói, lọt vào tai hai người, nhưng là hai tâm tình khác nhau.

Mạnh Ninh ngạc nhiên, sửng sốt, mơ màng, sau đó lại nở nụ cười mang ba phần vui mừng.

Còn Giang Trạch Châu, bất ngờ qua đi thì thập phần lãnh đạm, lãnh đạm gần như vô tình

--- Cô đã có người mình thích rồi.

Giang Trạch Châu kéo ghế ngồi xuống, bảo nhân viên lên đồ như Mạnh Ninh gọi. Lúc nhân viên rời đi, anh cầm bình nước ấm lên, rót cho Mạnh Ninh một cốc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tới xem mắt."

Anh vừa chuyển cốc nước đến trước mặt cô, vừa trả lời.

Cốc nước màu xanh ngọc lục bảo gợn sóng, Mạnh Ninh cảm nhận được trái tim mình cũng đang lắc lư trên không trung.

Giang Trạch Châu: "Cô cũng tới xem mắt?"

Mạnh Ninh: "Ừm."

Giang Trạch Châu đột nhiên cười, "Cô đến xem mắt với tâm thái gì?"

Nam nữ đến xem mắt, mục đích gặp mặt rất rõ ràng.

Cô đã có người mình thích nhiều năm, đến nơi như thế này, hình như không thích hợp? Hay nên nói, cô đứng núi này trông núi nọ?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Giang Trạch Châu tối sầm lại.

Mạnh Ninh im lặng.

Tâm thái?

Tâm thái muốn qua lại với anh.

Nếu cô có thể nói ra lời này, đoán chừng năm trung học đã tỏ tình với Giang Trạch Châu rồi, chứ không cần đợi đến bây giờ.

Sau vài giây suy nghĩ, cô hỏi ngược: "Còn anh, tại sao anh đến xem mắt?"

Cô đúng là một tiểu hồ ly, thoạt nhìn dịu dàng và mềm mại, nhưng một khi giương móng vuốt, xem như khá có khí thế. Kiểu khí thế đó, cáo đội lốt hổ, sẽ bị người ta vạch trần trong chốc lát.

Trái tim của Giang Trạch Châu, tựa hồ như bị móng vuốt sắc nhọn đó, đâm chọc một cách dễ dàng.

----- Sự kiên nhẫn, trước giờ chưa từng có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!